An Trú Trong Giây Phút Hiện Tại

logo
Sự kiện tiêu biểu

Tin mới

Showing posts with label Tinh-yeu. Show all posts
Showing posts with label Tinh-yeu. Show all posts
Câu hỏi này đã được nhiều người đặt ra không biết bao nhiêu lần, tuy nhiên chưa có câu trả lời nào thực sự thuyết phục cả. Đàn ông thích các cô gái chân ngắn vì họ cho rằng “chân ngắn” rất xinh và hấp dẫn. Họ cũng chẳng biết chính xác nguyên nhân của sự hấp dẫn này và khác với phụ nữ, đàn ông sẽ không bao giờ thèm suy nghĩ về những câu hỏi như vậy để mong có câu trả lời cuối cùng. Tuy nhiên, sau đây là những lý do có thể giải thích được cho câu hỏi này.

con trai thích con gái “chân ngắn”

Phụ nữ “chân ngắn” dường như cần sự chở che

Dường như có điều gì đó ở những cô gái chân ngắn luôn thôi thúc những người xung quanh muốn bảo vệ họ. “Chân ngắn” luôn rất xinh xắn và đáng yêu và chàng trai yêu cô ấy luôn muốn bảo vệ cô ấy an toàn. Ngay cả những cô gái chân ngắn mạnh mẽ, có phần nóng nảy thì chiều cao của họ vẫn khiến họ thật yếu đuối và thêm thu hút các chàng trai hơn.


Ôm họ thật là thích

Rất nhiều chàng trai thích cảm giác ôm một người con gái không quá cao. Tôi có một người bạn, anh ta đang hẹn hò với một cô gái tuyệt vời và cũng là “chân ngắn chính hiệu”. Anh ta không ngừng nói về cảm giác tuyệt vời khi ôm cô ấy mà cằm anh ta đặt được lên đỉnh đầu cô ấy. Và anh bạn tôi chắc chắn không phải là người duy nhất thích cảm giác này.



Đàn ông cảm thấy yếu thế trước phụ nữ cao

Các chân dài thường rất tự tin nhưng sự tự tin ấy thường đi kèm với sự kiêu hãnh mà đôi khi là cả tính kiêu căng. Hầu hết đàn ông đều có cái tôi rất lớn, nên các chân dài làm họ cảm thấy yếu thế. Vì vậy mà các “chân ngắn” chắc chắn là sự lựa chọn hoàn hảo khi đi bên cạnh cô ấy, cái tôi của các chàng trai được an toàn.

Họ thực sự không biết họ tuyệt thế nào

Các chân dài biết rằng họ tuyệt thế nào và họ nhận thức được những lựa chọn mà họ có. Ngược lại, các chân ngắn thường không nhận biết được vẻ đẹp, cái duyên của họ vì họ luôn cảm thấy tự ti vì chiều cao của mình. Sự ngây thơ và khiêm tốn là hai thứ rất là hấp dẫn ở người phụ nữ. Khi ai đó có cả 2 điều này thì người ta còn quan tâm làm gì đến chiều cao của họ cơ chứ?


Thật dễ để nhấc bổng họ lên và bế đi vòng quanh

Một điều tuyệt nữa về các chân ngắn là bạn có thể nhấc bổng họ lên dễ dàng và mang đến nơi đâu bạn muốn. Họ thật giống như một búp bê nhỏ nhắn mà các chàng chẳng bao giờ có nhưng vẫn luôn ao ước. Dù là bạn muốn bế bổng nàng lên giường hay kéo xích lại trên ghế, đều dễ dàng. Điều này làm nàng càng đáng yêu hơn.

Chân ngắn thì nhìn cân đối hơn

Các cô gái chân ngắn được trời phú cho khả năng thu hút ánh nhìn của mọi chàng trai. Một người phụ nữ cao với vòng một khiêm tốn và vòng ba đẹp thì có thể trông không cân đối nhưng một chân ngắn với cùng số đo thì lại khác hoàn toàn. Chính vì sự bất cân đối ít thấy hơn ở các chân ngắn nên họ càng trở lên thu hút trong mắt đàn ông.
nữ tính

Họ cảm thấy an toàn hơn trong mối quan hệ

Khi hẹn hò với cô gái chân ngắn, chàng trai thấy an tâm hơn. Đàn ông thường rất bất an cả khi có bạn gái. Nhưng trong mối quan hệ với một chân ngắn, làm chàng ta cảm thấy nổi trội hơn hẳn và nỗi sợ mất người mình yêu tự dưng tan biến

“Tôi có thể đưa cô ấy đi mọi nơi như thể một bảo bối vậy”


Các cô gái chân ngắn nhỏ nhắn và rất xinh xắn. Hẹn hò với ai đó hấp dẫn, đáng yêu và hoàn toàn thủy chung làm các chàng trai rất hãnh diện trong mắt bạn bè.

Chân ngắn thì nữ tính hơn

Đó là một sự thật đấy. Những cô gái chân ngắn có nhiều hàm lượng Estrogen hơn trong khi các cô chân dài thường có hàm lượng Testosterone hơn, điều này làm họ nữ tính hơn. Ở đây tôi không nói rằng các cô chân dài thì không nữ tính nhưng các chân ngắn thì thường rất nhảy cảm, điều này rất hấp dẫn đàn ông.



Đó là tiêu chuẩn bình thường của xã hội

Một nguyên nhân rõ ràng về việc các chàng thường thích chân ngắn là ở mô hình truyền thống xã hội. Hầu hết các chàng trai luôn hẹn hò với các cô gái thấp hơn mình.
Tuy nhiên, một khi chàng trai thích một cô gái, sự khác biệt về chiều cao sẽ không thực sự quan trọng nữa.


Nhiều người luôn than bản thân cảm thấy mệt mỏi, thiếu niềm tin, không biết thế nào là hạnh phúc. Hãy “check” lại xem, có thể bạn phạm hải 6 sai lầm sau đây mà không biết

Luôn nuối tiếc quá khứ
Đừng trách sao bạn mãi không tìm thấy Hạnh Phúc
Những gì đã xảy ra là kỉ niệm, kinh nghiệm... để bạn bước tiếp tốt hơn. Tuy nhiên, thay vì lấy nó làm “bàn đạp”, nhiều người để dĩ vãng chi phối cuộc sống của mình, chắc chắn nó ảnh hưởng đến con người bạn hiện nay. Khi bạn chỉ tập trung vào những điều quá vãng, bạn sẽ hạn chế khả năng nắm giữ hạnh phúc trọn vẹn. Ngừng nhìn lại.

Hãy dừng nhìn chằm chằm vào con đường phía sau bạn và cân nhắc cuộc sống khác nhau như thế nào. Hãy để mắt nhìn về phía trước và tận hưởng hiện tại, chắc chắn hạnh phúc sẽ tìm đến.

Đắm chìm trong niềm đam mê phi thực tế


Một trong những bài học lớn nhất của tuổi trưởng thành là học cách quản lý những kỳ vọng. Tuy nhiên, kỳ vọng quá cao sẽ khiến cảm giác thất vọng càng lón. Hạnh phúc tràn đầy sẽ đến khi bạn biết bằng lòng ở một vài kết quả chấp nhận được với một tâm trí cởi mở. Niềm vui xuất hiện khi bạn buông bỏ những quan niệm đã định sẵn và chấp nhận những khả năng to lớn của những gì có thể xảy ra.

Quá để tâm đến cảm nhận của người khác

Bạn có liên tục lo lắng về việc những người khác cảm nhận bạn như thế nào? Việc buông bỏ những suy nghĩ đó là điều quan trọng để làm có được niềm vui. Hãy chấm dứt việc liên tục tìm kiếm xung quanh bạn và tập trung năng lượng vào bên trong. Chọn để dành thời gian bạn đã lãng phí để tự hỏi những gì người khác nghĩ thay vì cảm nhận cảm giác của bạn. Nếu bạn tự hào về những quyết định mà bạn đã thực hiện, bạn không cần phải quan tâm lời ra tiếng vào của bất kỳ người nào khác. Quá quan tâm cái mà những người khác chính là “kẻ thù” cướp đi hạnh phúc và niềm vui.

Quá lo sợ tuổi già sẽ đến
Từ quảng cáo đến Instagram, chúng ta bị nhồi nhét suy nghĩ rằng sự lão hóa là một điều vô cùng đáng sợ. Tuy nhiên, sự thật là chúng ta cuối cùng sẽ già đi. Không có cuộc chiến nào hoặc ngừng tiến hành thời gian. Không có thuốc kỳ diệu nào tồn tại để mang lại cho chúng ta hình dáng đẹp của những năm 20 tuổi. Thay vì quá lo lắng điều tất yếu sẽ xảy đến, hãy tận hưởng niềm hạnh phúc có được trong mỗi năm đã sống và mong chờ những thập kỷ tới. Các cá nhân hạnh phúc luôn nhận ra, khi họ chấp nhận sự lão hoá như một phần của quá trình sống, họ càng lâu già hơn và hạnh phúc hơn.

Đừng để stress kiểm soát cuộc sống

Căng thẳng một chút có thể là một điều tích cực. Nó là động lực thúc đẩy chúng ta tiến lên và cố gắng hết sức. Tuy nhiên, vấn đề nảy sinh khi căng thẳng leo thang quá mức. Khi mức cortisol tăng lên, cơ thể chúng ta sẽ bị viêm, tăng cân và bệnh tim. Khi căng thẳng tăng vọt trong một khoảng thời gian kéo dài, bạn sẽ rơi vào tình trạng trầm cảm. Học cách nhận biết các tình huống cuộc sống căng thẳng, tiếp cận họ một cách cẩn thận và có ý thức, làm việc thông qua họ và để họ đi.

Học cách chịu trách nhiệm

Chịu trách nhiệm về những lựa chọn trong cuộc sống là một trong những bí quyết để trải nghiệm hạnh phúc thật sự. Khi bạn tập trung đổ lỗi cho người khác vì một sự việc không mong muốn, thay vì hạnh phúc hơn, bạn lại càng cảm thấy phẫn uất hoặc lúng túng. Biện hộ là cách hợp pháp hóa các hành động sai lầm, tuy nhiên, khi bạn buông bỏ các lý do và chấp nhận chịu trách nhiệm, bạn sẽ có khả năng tạo ra sự thay đổi và có được hạnh phúc trong cuộc sống.

Nguồn : internet
Truyện dành cho những ai đã đã từng vô tâm với người mình yêu, với những trái tim đôi lần lạc lối, với những khối óc đang hoang mang với tình yêu của mình…



Hơn 2 năm không liên lạc, hôm nay biết tin anh trở về nước, tôi không biết lòng mình nên vui hay buồn nữa. Cảm giác của tôi lúc này bồi hồi khó tả vô cùng. Cầm điện thoại đi lại trong phòng không biết có nên gọi cho anh không? Cũng chẳng biết anh đã thay số điện thoại chưa nữa, đã bao lâu thế rồi cơ mà. Tôi cũng mơ hồ không rõ liệu khi tôi gọi tới ở đầu dây bên kia có câu hỏi đầy lạ lẫm “Ai đấy?” k đây? Đầu óc tôi đầy rẫy những hoang mang, bởi tôi sợ nhiều thứ…

Gặp anh rồi liệu tôi có dám đứng trước mặt anh không? Sau những gì tôi đã lfam, những gì anh đã chịu tổn thương vì tôi? Tôi quả thực không xứng… tôi lấy tư cách gì mà đòi gặp lại anh? Và anh có lý do gì phải vẫy tay chào hỏi khi nhìn thấy tôi cơ chứ? Giữa hai chúng tôi còn mối quan hệ gì nữa đâu? 1 lâu đài cát vun đắp bao lâu cuối cùng cũng chỉ mất chưa đầy 1 phút để những con sóng tạt đổ, và tình yêu… thì cũng giống như vậy…

Tôi mở chiếc đồng hồ mà tháng trước mình đã mua để tặng anh trong ngày hôm nay. Nhưng rồi tôi vẫn lại không đi, lý do thì nhiều vô kể. Thôi, coi như số mày không tốt, đành để mày ngủ một giấc dài trong chiếc hộp âm u này vậy. Rồi tôi cất nó vào trong ngăn kéo, trong lòng tự hỏi không biết đến khi nào nó mới lại được lôi ra…

Trước kia khi tình yêu của chúng tôi vẫn diễn ra một cách êm đềm và đẹp đẽ. Nhưng 1 người ở Việt Nam, 1 người lại ở tận Lon don. Tôi dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé có trái tim yếu đuối, sợ bị cô đơn, sợ sự xa cách. Một tình yêu không được vun đắp tình cảm thường xuyên liệu có được bền vững. Tôi bắt đầu nghi hoặc tình yêu của mình. Rằng liệu tôi có đợi anh được sau 3 năm không gặp? Rồi ở bên đó tận 3 năm, liệu hình bóng tôi có đủ sức níu kéo chút tình yêu ít ỏi trong trái tim của một người đàn ông??

Không… Tôi không dám chắc… Tình yêu giữa chúng tôi liệu có đủ mãnh liệt để kéo dài 36 tháng? Nếu sau khoảng thời gian đó, chúng tôi chia tay… thì tôi sẽ như thế nào? Khi đó tôi 24 tuổi, liệu còn biết đến tình yêu là gì nữa không? E rằng lúc đó trái tim của tôi đã trở nên chai sạn rồi.

-Hôm nay em thi tốt chứ? Có làm bài được không?

-Cũng tạm- Tôi uể oải trả lời anh qua headphone

-Sao thế? Em làm không tốt à- Giọng anh trở nên lo lắng

-Chắc qua thôi anh ạ! Em nhớ anh quá! Còn bao lâu nữa hả anh?

-35 tháng nữa em yêu ạ! Anh cũng nhớ em lắm!

-Anh nói dối, ở bên ấy mấy cô Tây chẳng như vedette ý chẳng nhẽ anh tệ đến mức không lọt được vào mắt xanh cô nào

-haha, em đùa không thế? Có mà tại anh không màng gì tới mấy cô đó ấy. Có em là đủ, anh không đòi hỏi gì hơn nữa

-Anh chỉ giỏi nịnh, mà anh nói thử xem, anh yêu em chứ?

-Hỏi vớ vẩn

-Thì anh cứ trả lời đi

-Tất nhiên là có, thế mà cũng phải hỏi. Em thật là…

-Vậy anh hứa sẽ đợi em chứ? À không, ý em là anh sẽ chỉ yêu mình em bây giờ và mãi mãi chứ? Chúng mình sẽ kết hôn phải không?

-Đúng thế, em có cần anh nghĩ luôn tên con chúng mình không?

Thế rồi chúng tôi lại bàn bạc chuyện về tương lai. Bàn xem sẽ chụp ảnh cưới ở những đâu, tổ chức hôn lễ chỗ nào, đặt bao nhiêu bàn… Rồi sau khi lấy nhau chúng tôi sẽ phân chia công việc ra sao… nghĩ tới chuyện đó thôi là 2 đứa chúng tôi đã thấy phấn chấn lắm rồi. Những câu chuyện đó giúp chúng tôi thêm tin tưởng vào tình yêu và tương lai của cả 2 hơn. Tôi sẽ cố gắng duy trì tình yêu tốt đẹp ấy. Anh đẹp trai, điều kiện tốt, học vấn lại cao, tôi chẳng còn mơ ước gì cao sang hơn nữa. Anh yêu tôi và tôi yêu anh, trong bối cảnh và thời gian này thì như vậy là đủ. Hãy cứ yêu nhau như mai là ngày tận thế đi!!!

Nhưng tình yêu đâu cứ chỉ nói yêu nhau suông thôi là đủ? Tôi nhớ cái cảm giác hạnh phúc thời mới yêu, những cái nhìn âu yếm và những cái ôm thật chặt anh dành cho tôi. Khoảng thời gian ấy thật đẹp biết mấy, lãng mạn biết mấy. Tôi cất nó vào trong cuốn nhật ký để có thể tưởng nhớ lại mỗi lần nghĩ về anh. Khi đó tôi như một nàng công chúa đang đắm mình vào trong một rừng hồng thơ mộng.

Tạm gác lại chuyện của quá khứ, tôi gấp cuốn nhất ký của mình lại. Tôi nhớ anh biết mấy mà lại chẳng thể làm được gì. Dạo thời gian này anhbaanj ôn thi, có lẽ phải thức đêm làm bài tập rồi sáng ra lại vùi mình vào trong đống sách vở trên thư viện trường. Có lẽ tôi lúc này trong trái tim anh bé nhỏ như một hạt cát, còn trái tim tôi đang thực sự trống rỗng biết chừng nào…

Tôi là một đứa con gái vô tư và chẳng thể nào nhốt mình trong sự gò bò của cũi lồng tình yêu. Đến con chim bị nhốt lâu trong lồng còn muốn được giải thoát, được bay lên bầu trời cao rộng kia vậy thì lý do gì mà tôi lại không thể tự do khi không có anh bên cạnh? Tôi muốn được gặp gỡ người khác để lấp đầy đi nỗi cô đơn liệu có gì là sai trái? Suy cho cùng họ cũng vẫn chỉ là người thay thế, còn anh mới thực sự là người tôi yêu. Tôi ở bên họ nhưng trái tim tôi có anh, trái tim tôi yêu anh… có lẽ là được, có lẽ là không sao. Biết đâu ở nơi trời Tây xa xôi kia anh cũng đang làm như thế??

Tôi cuốn mình và trong những mối tình vụn vặt không tên. Tôi không cần biết họ có yêu tôi không, chỉ cần biết họ làm tôi vui và làm lấp đi khoảng trống trong tim mình.

Bẵng đi 1 thời gian dài tôi với anh không online chat chit với nhau nữa. Có lẽ giờ đây anh đang tất bật với những đống kiến thức đồ sộ của mình, còn tôi thì bận rộn với những cuộc vui không bến đỗ. Tôi gần như quên đi sự xuất hiện của anh trong cuộc đời mình. Tôi hết nhớ rồi lại trách anh tại sao lại rời bỏ tôi mà đi tới 1 nơi xa xôi như vậy. Sắp sinh nhật tôi rồi, liệu anh có còn nhớ không? Nhẫn đôi anh mua sinh nhật em năm trước, liệu vẫn còn trên tay anh?

Tôi tháo chiếc nhẫn anh trao thả vào ly rượu, nó sủi bọt…
Liệu tình yêu của tôi có khi nào tan luôn vào trong ly rượu đó không?
Vẫn biết rằng tình yêu thì không màng khoảng cách
Nhưng khoảng cách nào có thể giữ vững được tình yêu?

---
Sinh nhật tôi, vẫn như thường lệ anh ta dẫn tôi đi Bar, vẫn nốc rượu say khướt, vẫn nhảy nhót loạn xị cùng tiếng nhạc xập xình. Từ lúc nào mà tôi trở nên sa đọa đến thế này vậy? Lý do gì khiến tôi trở thành một con người khác như bây giờ?? Phải rồi, là anh… Chính anh. Tôi loạng choạng chỉ tay vào anh ta nói
-Tại sao chứ? Yêu đương mà thế này à? Vì ai mà em lại biến ra thế này?

Tôi khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì nhớ anh. Ngày này năm trước anh và tôi ở bên nhau,cùng thổi nến, cùng cắt bánh… trên những trang nhật ký chứa đầy những cung bậc cảm xúc ngọt ngào, vậy sao 365 ngày sau nó lại tồi tệ đến thế? Xa anh, tôi quên mất lý tưởng sống của mình. Xa anh, tôi dường như đánh mất hết đi mọi thứ… phải, tất cả mọi thứ.

-Em sao thế? Em say rồi, để anh đưa em về…

Rồi tay tôi quàng lên vai anh ta, bước những bước đi vụng về, chuệnh choạng, con tim lạnh ngắt vì băng giá. Rốt cuộc, tôi vẫn không quên được anh. Rốt cuộc, tôi vẫn không thể ngừng yêu anh. Và rốt cuộc với tôi, anh vẫn là tất cả. Người đang dìu tôi đi đâu có chút ý nghĩa và vị trí gì trong trái tim tôi chứ? Chỉ là một kẻ thay thế không hơn. Tôi đúng là 1 con đàn bà lả lơi và mất dạy… Tôi cứ tự sỉ vả bản thân mình suốt quãng đường về nhà. Nếu ở bên kia anh biết tôi thế này có lẽ anh thất vọng lắm, liệu điều đó có khiến anh ngừng yêu tôi không?

Về tới cửa nhà, trước mặt tôi là gương mặt lạnh ngắt của anh cùng một bó hoa hồng đỏ thắm. Tôi giật mình tỉnh lại quên rằng trước đó mình đã từng mê man trong cơn say. Tôi lúng túng không biết phải giải thích với anh ra sao với cảnh tượng bây giờ. Anh lanh lung quay lưng còn tôi quay ra cố gắng cầu xin anh dừng lại

-Anh nghe em giải thích đã…

Anh im lặng 1 hồi nhưng rồi lại bước đi- đó là 1 điều đáng sợ vô cùng. Tôi như một cơn gió mỏng manh đang cố gắng níu giữ một dám mây đang chứa đầy tức giận. Nhưng một chút hy vọng cũng không hề có. Anh vĩnh viễn biến mất trong màn đêm hôm đó- vào ngày sinh nhật tôi. Anh đi như chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời tôi vậy.

Người ta nói hạnh phúc nhất là trong ngày sinh nhật của mình có người yêu mình bên cạnh, còn tôi lại là 1 kẻ đau khổ nhất trên đời.

Tôi liệu còn mặt mũi nào để nói chuyện với anh không? Anh đã ngồi máy bay nửa ngày chỉ muốn dành cho tôi 1 món quà sinh nhật bất ngờ. Còn tôi, buông lơi bên 1 người đàn ông khác trước mặt anh. Tôi như một con mèo ăn vụng bị chủ nhân bắt gặp để rồi không bao giờ dám ngước mặt lên đối diện với chủ nhân

Tôi 22 tuổi, vẫn đủ trẻ để đón chờ những cái sinh nhật của tuổi 23,24. Nhưng tôi lại không dám. Tôi sợ, sợ mỗi năm sinh nhật của mình sẽ lại nhớ tới lỗi lầm của cái tuổi 22. Tôi sợ khi phải nhớ lại những giọt nước mắt đau tận cùng từ trái tim mình trong màn đêm cô độc hôm ấy, sợ ánh mắt giận dữ và thất vọng của anh, sợ cả những bước chân dứt khoát của anh bước ra khỏi cuộc đời tôi nữa. Và tôi sợ ngay cả chính bản thân mình nữa. Tôi ghê rợn, tự thấy cắn rứt với những bước đi lầm lỡ của mình.

2 lần sinh nhật tiếp theo sau đó tôi chỉ ở nhà, xem ti vi xong rồi tắt đèn đi ngủ, không dám đi đâu. Có khi nào đau khổ quá tôi lại ngã vào vòng tay của 1 gã trai lạ nào đó và tưởng tượng đó là anh không? Tôi sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được nỗi nhớ nhung về anh. Vì thế tôi chỉ ngoan ngoãn cất mình trong 4 bức tường. Trên đầu giường tôi vẫn đẻ cuốn nhật ký, thay vì những cảm xúc nồng nàn về tình yêu tôi viết trước kia, giờ nó chỉ còn là những con số đếm ngày anh và tôi chính thức không còn là gì của nhau nữa.

789 ngày- đủ dài để tôi có thể quên đi 1 cuộc tình cũ, nhưng tôi lại không thể quên, chính xác hơn là tôi không dám quên. Bởi trước kia tôi không dám nghĩ rằng mình lại có thể yêu anh nhiều đến thế.

Hôm nay anh trở về nước, tôi lại nhốt mình ở nhà, không dám đi đâu. Có lẽ anh còn nhiều người đáng để gặp hơn tôi. Mà cũng có khi anh đã quên tôi rồi.

Đã lâu rồi tôi không về nhà thăm ông bà và bố mẹ rồi. Cả nhà tôi đều sống ở khu phố cổ tấp nập người qua lại, có muốn được về nhà cũng thật khó khăn, hơn nữa hôm nay lại là chủ nhật.

-Uiii!!!!!!!!!!!!

Tôi giật mình bóp phanh,chiếc xe hư đốn của tôi vừa va phải làm người ta bị ngã. Tôi vội vã xuống xe đỡ anh ta đứng dậy nhưng không ngờ, người tôi va phải lại là anh… Quả nhiên, trái đất hình tròn.

-Sao anh lại ở đây?- Không khỏi bất ngờ tôi thốt lên hỏi

-À… lâu lắm rồi mới về nên anh đi lòng vòng phố cổ tham quan thôi. Hình như cũng không có gì thay đổi mấy em nhỉ?

-Vâng, phố cổ mà!- Mắt tôi đỏ lên khi nhìn anh và nghe anh nói, anh có biết rằng tôi nhớ anh lắm không?

-Em sao thế?

-Không, em không sau đâu mà- Tôi lấy tay dụi mắt

-Lâu không đi nên anh cũng quên mất đường rồi, từ nãy tới giờ đều đi lòng vòng quanh khu này. Có lẽ lát nữa phải đi mua bản đồ cũng nên

-Em có thể đưa anh đi được mà!

-Thật không?

-Vâng! Em với anh! Sẽ cùng đi tham quan 36 phố phường

Tôi ngồi lên xe quay sang anh nháy mắt
-Anh mau lên đi, em sẽ giúp anh nhớ lại đường nước mình

Anh có vẻ ngượng ngùng nhưng rồi cũng ngồi lên xe. Tôi mỉm cười. Trước kia, chỉ anh lái xe đưa tôi đi lòng vòng Hà Nội, còn tôi ngồi sát phía sau, tay nhét vào túi áo anh bi ba bi bô. Còn giờ, tôi lái xe, anh ngồi phía sau, cách tôi 1 khoảng trống. Chúng tôi im lặng như khoảng trống trên yên xe. Đôi lúc anh hỏi tôi trả lời, còn tôi thì không dám hỏi, tôi nghĩ mình không đủ tư cách

-Em à- Giọng anh bỗng trầm lại

-Dạ- Tôi ngoan ngoãn trả lời

-Em còn viết nhật ký không?

-Thời đại này người ta dùg FB, còn em, vẫn lọ mọ làm bạn với bút giấy thôi. Cổ hủ lắm phải không?

-Thế à. May quá, anh có mua một quyển Nhật Ký tặng em, dễ thương lắm, chỉ sợ em không viết nữa thì món quà của anh xem như là vô duyên quá rồi!

Tôi phanh xe đột ngột quay lại hỏi anh:
-Anh mua quà cho em sao?

Anh gật đầu, nhéo má tôi cười
-Sao phải bất ngờ thế?

Cảm giác này sao mà thân quen, gần gũi thế… Tôi nhận món quà từ tay anh, nước mắt như trực rơi, miệng mấp máy nói lời cảm ơn liền bị anh mắng:
-Mứi thế này mà đã xúc động phát khóc rồi, em đúng là trẻ con.

Tối hôm đó, khi trở về nhà, tôi vội vã mở cuốn Nhật ký mà anh tặng. Tôi bất ngờ khi nhìn thấy những hàng chữ nắn nót mà anh viết ở ngay trang đầu tiên:

Em yêu,
Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã vô tâm với em như thế. Vô tâm với tình yêu mà em đã dành cho anh. Lẽ ra anh không nên ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình mà quên mất rằng lẽ ra anh cũng cần phải quan tâm tới em, tới tình yêu và tương lai của chúng mình nữa. Anh chỉ biết yêu em một cách vô tâm mà không thể làm được gì như những người đàn ông khác làm cho người mình yêu. Có lẽ em giận anh lắm, nhưng anh còn giận bản thân mình hơn rất nhiều. Giá như anh quan tâm em hơn chút nữa, hiểu cho em hơn chút nữa thì có lẽ tình yêu của chúng mình vẫn đẹp như lúc mới yêu em nhỉ? Anh bỏ đi, không phải vì thất vọng về em mà là thất vọng về chính bản thân mình. Ngay cả người mình yêu cũng không biết cách gìn giữ thì có thể làm được gì? Anh chẳng bao giờ thích những câu chuyện ướt át mà em viết cả. Nhưng sao ấy nhỉ, hôm nay anh lại bắt chước em, viết ra những suy nghĩ lộn xộn, lủng củng trong đầu mình. Có lẽ là bị lây 1 chút từ em rồi đấy! Hy vọng rằng đọc xong em sẽ không cười anh sến súa mà hãy nhận lời xin lỗi chân thành này của anh nhé! Số điện thoại của anh chưa đổi, đọc xong nhắn tin lại cho anh nhé! Anh đợi tin nhắn của em đấy! Yêu em J

Những giọt lệ rơi vô tình làm ướt đẫm trang giấy. Tôi lấy tay quệt đi 2 hàng nước mắt sợ nếu biết anh sẽ lại trách trái tim tôi ủy mị, yếu mềm. Tôi cầm điện thoại, bấm số của anh nhắn “Em cũng yêu anh, yêu anh nhiều lắm!”

Đối với nhiều cô gái, yêu là nhất định phải yêu người lớn hơn mình nhiều tuổi, và dưới đây là lý do…

Có thể đối với nhiều người, việc chọn người yêu kém tuổi, bằng hay lớn hơn là do "guu", cũng có thể là do sự sắp đặt vô tình của định mệnh. Nhưng bên cạnh đó, không ít những cô gái thừa nhận rằng họ chỉ thích yêu những anh chàng lớn hơn mình nhiều tuổi mà thôi.

Dưới đây là 6 lý do giải thích thỏa đáng cho việc tại sao đàn ông nhiều tuổi lại luôn có sức hút với các cô gái trẻ:

1. Kinh nghiệm sống dày dặn

Khi yêu một người lớn hơn mình nhiều tuổi, con gái sẽ có cảm giác như bên cạnh mình không chỉ là một người để yêu, mà còn là một người thầy để dạy dỗ và bảo ban mình nữa. Với những kinh nghiệm sóng gió mà anh ấy từng trải qua, anh ấy có thể cho cô ấy biết điều gì là tốt nhất, điều gì nên tránh đi.

con gái luôn thích yêu
Bởi vì các cô gái thường thích cảm giác được dẫn đường, được chỉ bảo nên đối với các cô thì những người đàn ông có kinh nghiệm sống dày dặn thường rất có sức hút.

2. Thấu hiểu tâm lý bạn gái

Trong khi những anh chàng trẻ tuổi hơn hoặc ngang bằng còn đang loay hoay "tập yêu" và "học yêu" thì các anh chàng lớn tuổi hơn đã có một "bồ" kinh nghiệm trong việc chinh phục bạn gái. Các anh thừa biết lúc nào nên tỏ ra galant, lúc nào nên dỗ dành quan tâm bạn gái. Khi các cô gái nói "anh đi đi" thì chắc chắn các anh không chạy thẳng mà sẽ ở lại để hỏi han, vỗ về để cô ấy được nói ra khúc mắc trong lòng mình.

3. Yêu nhưng không gò bó

Đàn ông khi ở số tuổi chín chắn nhất định sẽ không chỉ có tình yêu, họ còn có sự nghiệp và công danh, còn có những mối quan hệ ngoài xã hội khác. Chính vì vậy, họ luôn có không gian riêng cho mình đồng thời cũng tôn trọng không gian riêng của bạn gái. Họ không thích yêu kiểu kè kè bên nhau 24/24, nhưng chỉ cần có thời gian, họ sẽ vẫn dành sự quan tâm đầu tiên tới người yêu của mình.

thích yêu những người lớn hơn mình nhiều tuổi

4. Bảo bọc, che chở

Đương nhiên che chở cho người con gái mình yêu là điều mà bất cứ chàng trai nào cũng muốn làm khi yêu. Nhưng những chàng trai ở độ tuổi ngang bằng hoặc kém hơn thường sẽ chểnh mảng vấn đề này. Hoặc đôi khi họ vì ham vui mà bị cuốn theo những cuộc vui khác, quên mất việc bạn gái mình cũng cần được chăm sóc, cần được quan tâm.
Chính vì thế mà các cô gái cũng hay nhận xét rằng các chàng trai trẻ tuổi thường vô tâm chứ không được tâm lý như những anh chàng lớn hơn nhiều tuổi. Và lý do họ thường thích yêu những người lớn hơn mình nhiều tuổi cũng là vì vậy.

5. Có thể lo cho tương lai của cả hai

Không thể phủ nhận rằng những anh chàng lớn hơn nhiều tuổi thường có một nền tảng kinh tế nhất định. Trong khi những chàng trai trẻ tuổi còn đang loay hoay tìm hướng đi để phát triển sự nghiệp riêng, thì những anh chàng lớn hơn nhiều tuổi đã có một chỗ đứng nhất định, một nền kinh tế tương đối vững vàng. Và điều này chắc chắn là một điểm cộng rất lớn trong mắt các cô gái, vì không một cô gái nào muốn tương lai của mình và người bạn đời quá mù mịt cả.

Nguồn : internet

Hãy cùng chia sẻ những bí quyết vợ chồng nhường nhịn lẫn nhau :

Nhường nhịn trong việc nhà
1/3 phụ nữ được phỏng vấn trước khi kết hôn đều hình dung chồng sẽ là người “chung lưng đấu cật, chia sẻ việc nhà với mình sau khi kết hôn.

Nhưng thực tế thì ngược lại, có khi ngược lại hoàn toàn, vì có những người đàn ông hầu như không giúp vợ tí nào việc nhà, cứ đi làm về đến nhà là nằm khểnh ra xem tivi, đọc báo...

Còn có những người thì cũng sắn tay áo lên giúp vợ, nhưng do đàn ông vốn tay chân không khéo léo, trong nhiều trường hợp, ngay cả khi họ giúp vợ dọn nhà, vẫn không nhận được sự hài lòng của vợ vì chất lượng đầu bếp, lau dọn kém, cẩu thả…
Thường thì những bà vợ không ngại ngần gì khi dành chút thời gian để dọn dẹp và chăm không gian sống của cả gia đình, họ cũng thường xuyên chịu khó nhận phần nhiều công việc về phía mình hơn. Nhưng ngược lại, người chồng khi đó cũng nên hiểu vợ vất vả thế nào và nói đôi khi hãy nói câu “cảm ơn em” để an ủi vợ, khi đó công sức lao động của vợ để vun vén cho tổ ấm được chồng công nhận cô ấy sẽ làm việc một cách vui vẻ, tự nguyện.

Nhường nhịn trong công việc

Với cuộc sống năng động hiện tại, công việc thường có nhiều áp lực, đòi hỏi cao. Đôi khi người vợ/ người chồng về nhà mà tâm trí về những việc chưa giải quyết được vẫn đầy đầu và trở nên cáu gắt, khó chịu là điều dễ hiểu.

Khi thấy vợ hoặc chồng sau giờ tan sở mà về nhà với tâm trạng thất thường như vậy, người bạn đời nên tinh ý nhận ra, nhẹ nhàng làm mọi việc, để vợ/chồng mình được nghỉ ngơi, thư giãn. Khi cảm thấy về nhà là nhận được sự chăm sóc, quan tâm như vây, tâm trạng vợ/chồng sẽ dần tốt lên và dễ dàng chia sẻ mọi khó khăn, khúc mắc trong công việc với người bạn đời.

Hoặc những hôm vợ/chồng thức đêm để làm việc, thì vợ/chồng hãy lặng lẽ làm thay những việc mà hàng ngày người kia vẫn làm. Vợ/chồng sau đó sẽ nhận được ánh mắt chìu mến, sự biết ơn của người kia.

Nhường nhịn khi chồng/ vợ “nổ”

Người Trung Quốc có câu “Người nghèo thích đeo vàng” để chỉ những người thích thể hiện, dù không có, kiểu như “thùng rỗng kêu to”. Trong trường hợp người bạn đời là người “thích nổ”, tốt nhất, chớ có cãi cọ, đôi co với họ trước mặt người khác. Tuy nhiên cũng không nên chịu đựng mà hãy nhẹ nhàng góp ý, phân tích khi chỉ có hai vợ chồng. Nghệ thuật nói chuyện là không chỉ trích, mà nói về thiện chí của mình và “nửa kia”.


Nhường nhịn trong đối nội, đối ngoại

Đối nội, đối ngoại một việc rất tế nhị của tất cả các cặp vợ chồng trong cuộc sống gia đình và cũng dễ gây mất lòng nếu cư xử không khéo léo. Có thể sự quan tâm tới hai bên nội ngoại của vợ chồng là như nhau nhưng một người tính vô tư, vô tâm mà người còn lại tính xét nét, để ý thì những điều nhỏ trong đối nhân xử thế cũng sẽ khiến họ nghĩ rằng người vợ/ chồng hời hợt, không tình cảm với bố mẹ mình.

Một khi đã là vợ chồng, phải hiểu tính tình của nhau, từ đó mà cố gắng thông cảm cho nhau và có kế hoạch đối nội đối ngoại rõ ràng, cứ theo đó mà làm. Có khi việc mua sắm quà cáp chỉ có mỗi người vợ/ người chồng làm, nhưng khi đi biếu tặng thì nên để “Chồng đối ngoại, vợ đối nội”, sự nhường nhịn đó cũng là một trong những điều kiện để đảm bảo hạnh phúc gia đình.

Nguồn : Tạp chí Sống Khỏe

Nếu có kiếp sau em vẫn muốn được làm vợ anh, 
làm người anh yêu và chia sẻ cùng anh mọi buồn vui! 

Hạnh phúc đơn giản chỉ thế thôi, bên anh là hạnh phúc!!!!!!!!!!!

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được

Vẫn muốn bên anh.....
Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.

Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...

Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời

Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ.


Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác

Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng

Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh


Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay

Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.

Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa...Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.

Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.

Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau...

Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.

--Câu chuyện tình yêu cảm động--

Xem thêm>>

Xem thêm>>

Đóng liên hệ [x]
hotline0906 18 40 60
-->