An Trú Trong Giây Phút Hiện Tại

logo
Sự kiện tiêu biểu

Tin mới

Showing posts with label Tam-su. Show all posts
Showing posts with label Tam-su. Show all posts
Tình hình là mình cũng đang bị stress nặng và cũng tình cờ thấy được bài viết "Làm sao để cuộc sống vui vẻ hơn mỗi ngày" đọc thấy cũng đúng tuy là làm theo cũng không được nhiều nhưng cũng có tí hiệu quả nên xin chia sẻ với tất cả bạn đọc ủng hộ blog góc tâm hồn mấy ngày qua. thanks tất cả nhé. 
1. Chăm sóc sức khỏe thật tốt
Sức khỏe luôn góp phần quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Một cơ thể khỏe mạnh không chỉ khiến bạn luôn trẻ trung, có sức lực để thực hiện được mục đích và ước mơ của mình mà còn giúp bạn sống vui vẻ hơn.
2. Bớt lo lắng
Lo lắng quá nhiều sẽ làm bạn mau già, dễ gây stress khiến cuộc sống luôn nặng nề và buồn phiền. Để giảm đi áp lực và làm cho bản thân thoải mái hơn, bạn phải luôn tìm cách “xua đi” căng thẳng và xả bớt ức chế mỗi khi gặp chuyện bực mình.
3. Đem niềm vui tới những người xung quanh
Cuộc sống sẽ trở nên thú vị và tràn đầy ý nghĩa hơn khi bạn đem tới niềm vui cho những người xung quanh. Chỉ một vài hành động nhỏ như giúp đỡ người gặp khó khăn, đưa ra lời khen với người đối diện, kể vài câu chuyện hài ước khiến họ cười nghiêng ngả… bạn sẽ thấy cuộc sống của mình tốt đẹp hơn rất nhiều.
4. Ca hát
Không phải ai sinh ra cũng có giọng hát ngọt ngào làm say đắm lòng người. Nhưng dân gian thường nói “hay hát còn hơn hát hay”, vì thế nếu không có giọng ca “quyến rũ”, bạn cũng vẫn có thể ca hát mỗi ngày bởi âm nhạc luôn mang tới cảm hứng và niềm vui cho mọi người. Hãy hát những bản nhạc mình yêu thích để làm cuộc sống của bạn trở nên muôn màu và đó cũng được coi như một cách luyện giọng lý thú.
5. Chăm sóc vật nuôi
Chăm sóc vật nuôi là một cách “giết” thời gian tốt nhất và giúp bạn sống có trách nhiệm hơn. Hằng ngày, dẫn thú cưng đi dạo để thân hình của bạn thon thả, trí não được thư giãn và tâm trạng thoải mái.

6. Hưởng thụ hiện tại
Bạn không thể thay đổi quá khứ nhưng chắc chắn có thể học cách quên đi để hướng tới những điều tốt đẹp hơn. Những chuyện đã xảy ra, nên cho chúng qua và nếu đó là lỗi lầm thì hiện tại là cơ hội tốt để bạn sửa sai. Con người sẽ hạnh phúc hơn khi biết trân trọng hiện tại và hướng tới tương lai.
7. Quyết đoán
Học cách nói không với những điều bạn không muốn làm. Đừng ép buộc bản thân làm những thứ trái với mong muốn, cuộc sống của bạn sẽ mất đi hạnh phúc và niềm vui.
8. Sưu tập ảnh
Sưu tập những hình ảnh ngộ nghĩnh hay bức ảnh chụp cùng với người thân, bạn bè cũng là các khá hay. Mỗi lúc xem chúng, bạn sẽ nghĩ lại những chuyện vui, kỷ niệm đã qua và chợt nhận thấy rằng mình thật may mắn khi có được một gia đình hạnh phúc và những người bạn tốt.
9. Tự mua quà cho mình
Được nhận quà từ người khác chắc chắn ban rất vui nhưng cũng nên tự thưởng cho mình những lúc thành công trong công việc, tâm trạng hưng phấn hay thậm chí khi thất bại và buồn bực. Món quà nhỏ này như lời động viên bạn tự gửi tới cho bản thân. Chúng sẽ trở thành món ăn tinh thần rất lớn vào thời điểm đó.
--Hạt giống tâm hồn--

Hãy cùng chia sẻ những bí quyết vợ chồng nhường nhịn lẫn nhau :

Nhường nhịn trong việc nhà
1/3 phụ nữ được phỏng vấn trước khi kết hôn đều hình dung chồng sẽ là người “chung lưng đấu cật, chia sẻ việc nhà với mình sau khi kết hôn.

Nhưng thực tế thì ngược lại, có khi ngược lại hoàn toàn, vì có những người đàn ông hầu như không giúp vợ tí nào việc nhà, cứ đi làm về đến nhà là nằm khểnh ra xem tivi, đọc báo...

Còn có những người thì cũng sắn tay áo lên giúp vợ, nhưng do đàn ông vốn tay chân không khéo léo, trong nhiều trường hợp, ngay cả khi họ giúp vợ dọn nhà, vẫn không nhận được sự hài lòng của vợ vì chất lượng đầu bếp, lau dọn kém, cẩu thả…
Thường thì những bà vợ không ngại ngần gì khi dành chút thời gian để dọn dẹp và chăm không gian sống của cả gia đình, họ cũng thường xuyên chịu khó nhận phần nhiều công việc về phía mình hơn. Nhưng ngược lại, người chồng khi đó cũng nên hiểu vợ vất vả thế nào và nói đôi khi hãy nói câu “cảm ơn em” để an ủi vợ, khi đó công sức lao động của vợ để vun vén cho tổ ấm được chồng công nhận cô ấy sẽ làm việc một cách vui vẻ, tự nguyện.

Nhường nhịn trong công việc

Với cuộc sống năng động hiện tại, công việc thường có nhiều áp lực, đòi hỏi cao. Đôi khi người vợ/ người chồng về nhà mà tâm trí về những việc chưa giải quyết được vẫn đầy đầu và trở nên cáu gắt, khó chịu là điều dễ hiểu.

Khi thấy vợ hoặc chồng sau giờ tan sở mà về nhà với tâm trạng thất thường như vậy, người bạn đời nên tinh ý nhận ra, nhẹ nhàng làm mọi việc, để vợ/chồng mình được nghỉ ngơi, thư giãn. Khi cảm thấy về nhà là nhận được sự chăm sóc, quan tâm như vây, tâm trạng vợ/chồng sẽ dần tốt lên và dễ dàng chia sẻ mọi khó khăn, khúc mắc trong công việc với người bạn đời.

Hoặc những hôm vợ/chồng thức đêm để làm việc, thì vợ/chồng hãy lặng lẽ làm thay những việc mà hàng ngày người kia vẫn làm. Vợ/chồng sau đó sẽ nhận được ánh mắt chìu mến, sự biết ơn của người kia.

Nhường nhịn khi chồng/ vợ “nổ”

Người Trung Quốc có câu “Người nghèo thích đeo vàng” để chỉ những người thích thể hiện, dù không có, kiểu như “thùng rỗng kêu to”. Trong trường hợp người bạn đời là người “thích nổ”, tốt nhất, chớ có cãi cọ, đôi co với họ trước mặt người khác. Tuy nhiên cũng không nên chịu đựng mà hãy nhẹ nhàng góp ý, phân tích khi chỉ có hai vợ chồng. Nghệ thuật nói chuyện là không chỉ trích, mà nói về thiện chí của mình và “nửa kia”.


Nhường nhịn trong đối nội, đối ngoại

Đối nội, đối ngoại một việc rất tế nhị của tất cả các cặp vợ chồng trong cuộc sống gia đình và cũng dễ gây mất lòng nếu cư xử không khéo léo. Có thể sự quan tâm tới hai bên nội ngoại của vợ chồng là như nhau nhưng một người tính vô tư, vô tâm mà người còn lại tính xét nét, để ý thì những điều nhỏ trong đối nhân xử thế cũng sẽ khiến họ nghĩ rằng người vợ/ chồng hời hợt, không tình cảm với bố mẹ mình.

Một khi đã là vợ chồng, phải hiểu tính tình của nhau, từ đó mà cố gắng thông cảm cho nhau và có kế hoạch đối nội đối ngoại rõ ràng, cứ theo đó mà làm. Có khi việc mua sắm quà cáp chỉ có mỗi người vợ/ người chồng làm, nhưng khi đi biếu tặng thì nên để “Chồng đối ngoại, vợ đối nội”, sự nhường nhịn đó cũng là một trong những điều kiện để đảm bảo hạnh phúc gia đình.

Nguồn : Tạp chí Sống Khỏe

Nhiều lúc nghĩ lại, chị Hương ước giá mà có thể trở lại cuộc sống trước đây, sống thiếu thốn một chút nhưng vợ chồng có nhau, gia đình yên ấm và hạnh phúc thì có lẽ giờ chị đã không phải chịu đựng nỗi khổ không nói lên lời này.

Chưa bao giờ chị Hương lại có cảm giác chán nản và buồn vì chồng như lúc này. Sau 9 năm hôn nhân, hai vợ chồng cũng đã có với nhau hai đứa con, mà sao giờ đây chị có cảm giác như người chồng, người bạn đời của mình trước kia không còn tồn tại. Quỹ thời gian để hai vợ chồng gần gũi, chia sẻ và tâm sự với nhau cứ dần ít đi, mà thay vào đó là công việc, là những lời than vãn, trách móc và phàn nàn.

Khi cơm, áo, gạo, tiền là nỗi lo thường trực

Chị Hương vốn là một cô giáo mầm mon, nhưng sau khi sinh con gái thứ 2, gia đình và chồng đã khuyên chị ở nhà để phụ giúp chồng việc kinh doanh. Vì công việc của chị Hương lương lậu cũng khá thấp, lại thấy một mình chồng loay hoay với cái quán nên chị cũng đồng ý ở nhà giúp chồng.

Anh Tiến- chồng chị Hương trước đây cũng từng là một kỹ sư công nghệ thông tin, nhưng do máu me kinh doanh và cũng có chút năng khiếu nên sau 5 năm tích lũy vốn và kinh nghiệm, anh đã tự mình đầu tư và mở quán nhậu. Do tính chất của công việc là làm không có giờ giấc cố định, phụ thuộc vào nhu cầu của khách hàng nên kể từ ngày nhà chị Hương có cái quán nhậu, giờ giấc ăn ngủ của chị, chồng chị và cả con cái đều bị đảo lộn.
Vợ chồng như “mặt trăng với mặt trời”
Những ngày đầu mới mở quán có thể nói là những ngày cực hình với chị Hương. Sáng nào chưa 5 giờ sáng chị Hương đã phải dậy đi chợ lấy hàng, rồi về nấu ăn sáng cho cả nhà, chị cũng phải thúc con ăn nhanh để còn đưa con đi học rồi về lo mở cửa và trông quán, còn chồng chị hôm nào cũng 7, 8 giờ mới chịu dậy. Lắm hôm, có khách quen đến quán sớm bất thường mà đầu bếp chưa đến làm chị lại phải vào bếp làm các món nhậu. Buổi chiều chị lại nhờ chồng trông cả quán rồi vội vã phi xe tới trường đón con về, cũng may đứa lớn gửi nhờ bên ông bà nội trông nom giúp, tối ông bà lại trở cháu về nên chị cũng đỡ bận bịu phần nào.

Khi vừa quen với việc bộn bề công việc, thì anh Tiến lại mở rộng thêm quy mô quán. Mỗi ngày, chị Hương chỉ được ngủ chưa đầy 5 tiếng. Bởi hôm nào cũng phải 10, 11 giờ đêm mới hết khách. Hết khách rồi chị nào có được đi ngủ ngay, còn phải dọn dẹp quán, sắp xếp bàn ghế rồi lau chùi máy. Nếu hôm nào đông khách quá, buổi tối mới ăn lót dạ thì phải tới đêm mới được ăn bữa chính, ăn xong rồi còn rửa bát, giặt giũ quần áo cho cả nhà. Vừa đặt mình lên giường là chị có thể ngủ ngay lập tức vì quá mệt, nhưng cũng có những hôm mê sảng khiến chị giật mình thon thót.

Vẫn biết tiền bạc là quan trọng, nhưng nhiều hôm nằm trên giường suy nghĩ chị cảm thấy vô cùng mệt mỏi và chán nản, chỉ ước giá như không có cái quán nhậu này và được quay lại làm giáo viên như xưa, dù có thiếu thốn một chút nhưng dù sao vẫn cảm thấy cuộc đời tươi đẹp hơn.

Khổ vì chồng quá ham việc

Kể từ khi có quán nhậu, anh Tiến dường như không có mặt trong bữa cơm nào của gia đình. Bữa nào cũng kẻ ăn trước, người ăn sau. Lúc cho con ăn, chị Hương cũng tranh thủ ăn luôn cho xong bữa, chứ hầu như chẳng bữa nào được ăn thư thả hay cảm thấy ngon miệng. Đó cũng là lý do bữa cơm của cả gia đình cũng chỉ chuẩn bị được qua loa, vì không có thời gian nấu những món ăn cầu kỳ.

Còn về anh Tiến, nhiều hôm đông khách, anh chỉ có uống tiếp khách, đến khi khách về hết, đói quá thì ăn tạm bát cơm ở quán cho xong. Chị Hương lo cho sức khỏe của chồng nên nhắc nhở nhưng lần nào chị cũng nhận được câu phàn nàn và gắt gỏng của anh: “Đang đông khách, ăn uống gì. Nhịn một bữa có chết được đâu mà lo. Tiền không lo kiếm rồi lấy gì mà ăn”.
Không chỉ đảo lộn giờ giấc ăn uống, sinh hoạt, ngay cả giờ đi ngủ, cũng chẳng mấy khi hai vợ chồng gần gũi để mà chia sẻ, tâm sự. Lúc lên giường ai cũng chìm vào giấc ngủ vì quá mệt, chẳng còn thiết tha chuyện trò gì với nhau.

Một ngày bình thường đã vậy. Những hôm nhận đặt tiệc tùng anh Tiến còn thức thâu đêm, khiến chị Hương cũng phải thức theo. Tính anh Tiến làm không xong là không ăn, không ngủ gì hết, mặc cho chị Hương nói hoài cũng không nghe. Nhiều hôm chị giận ăn cơm rồi đi ngủ trước, nhưng lên giường rồi lại thấy áy náy vì chồng lo làm còn mình thì lại nằm ngủ một mình, rồi chị lại tự than trách bản thân mình: “Sao cái thân mình nó lại khổ như này, thời gian nghỉ ngơi, chơi với con cũng không có, đi mua sắm hay làm đẹp thì lại càng là một ước mơ xa vời”.

Nhiều hôm chị Hương bàn với chồng thuê người về làm quản lí để hai vợ chồng có thêm thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc con cái, nhưng anh gạt phắt đi, rồi bảo: “Thuê làm gì cho tốn kém, hai vợ chồng thừa sức trông coi, ở nhà ngồi chơi không chứ có làm gì đâu mà phải đi thuê, mà nhỡ thuê phải đứa gian lận thì có mà sạt nghiệp”. Lần nào hai vợ chồng tranh luận thì chị Hương cũng phải là người im lặng trước, chị luôn thất bại trước những lý lẽ của chồng.

Những lúc mệt mỏi, chán nản tột độ, chỉ không biết than thở cùng ai, bố mẹ chồng cũng chỉ biết động viên rồi trông nom cháu giúp chị. Than thở với mấy chị bạn, ai cũng bảo “Ở nhà làm bà chủ sướng thế, lắm người ước mà không được ấy, chứ đi làm thuê như chúng tôi mới khổ”. Còn chị, ngay lúc này chị chỉ muốn bỏ của chạy lấy người!.

Nguồn : suckhoegiadinh

Các nhà tâm lý học cho rằng: “Hôn nhân là thử thách cực đại của tình yêu”. Bởi lẽ, nhiều cặp vợ chồng sau khi kết hôn đã quên đi việc chăm sóc cho tình yêu. Sự thờ ơ, vô cảm thiếu sự quan tâm trong hôn nhân đã khiến cho không ít cặp đôi phải chia ly, như câu chuyện đây vậy.

Anh cưới chị đã được hơn 10 năm rồi. Lúc mới yêu nhau tình cảm lãng mạn là thế, vậy mà bây giờ tình giữa hai vợ chồng ngày càng tẻ nhạt. Đối với anh, chị chỉ là nghĩa vụ mà anh cần phải gánh vác, anh đã không còn yêu chị như trước nữa.

Nhất là khi công ty anh mới tuyển được một cô nhân viên trẻ trung, xinh đẹp dù biết anh có vợ nhưng rất mến anh. Sẵn tâm lý đang chán chị, lại có người con gái trẻ đẹp theo đuổi. Sau 3 tháng anh quyết định ly hôn chị không một lý do để đến với người con gái kia. Và chị cũng bình thản đồng ý ly hôn với anh mà không một khiển trách hay hối tiếc.
bài học tình yêu cho cặp vợ chồng “suýt” ly hôn
Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói:
- “Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã.” 
Chị nhìn anh:
- “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đó đi?”. 
Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn.

Anh chị được xếp ngồi trong phòng Vip, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?”. Anh nhìn chị nói:
- “Em gọi đi”. Chị lắc đầu:
- “Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.”.
- “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đó là món “Ký ức cuối cùng”, cô nhân viên phục vụ lên tiếng, chấm dứt cuộc đùn đẩy chọn món của anh chị.

Thôi được”, chị hất mái tóc xõa trước mặt ra sau và nói:
- “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc”.

Cô phục vụ nhìn anh: “Anh gọi gì ạ?”. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra.
- “Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất”, chị vội chữa thẹn cho anh.

Cô phục vụ cười:
- “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh, các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối đặc biệt mà nhà hàng làm cho vợ chồng ly hôn”.

Anh chị cùng gật đầu đồng ý. Cô phục vụ bước ra và lát sau quay lại với chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói:
- “Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi”.

Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số 0. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo, anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị lúc nào cũng thấy vui và hạnh phúc.

Lễ Valentine đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng. 10 năm rồi, cuộc sống đã khá lên, vậy mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói:
- “Thôi, thôi, khỏi cần”.
Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói:
- “Không, phải tặng”.

Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc. “Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn nhà hàng gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi”, nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.

Em… anh…”. Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời. “Phụt”! Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào. “Chuyện gì thế?”, anh chị vội đứng lên. “Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên”, bên ngoài có người kêu thét lên. “Anh, em sợ!”, chị ép vào người anh. “Đừng sợ!”.

Anh ôm chặt lấy chị và tiếp tục trấn an chị:
- “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi”.
Thật ngạc nhiên, ra tới ngoài, đèn điện vẫn sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói:
- “Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị”. Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa.

Anh cầm tay chị nói:
- “Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng ta. Anh cảm thấy chúng ta không thể sống thiếu nhau, ngày mai vợ chồng mình đi đăng ký kết hôn lại đi?”.
Chị cắn môi:
- “Anh nói thật lòng đấy chứ?”. 
- “Thật! Anh hiểu rồi”, anh nói và gọi thanh toán.
Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói:
-  “Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất giữ mãi mãi”.

Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe.
- “Anh làm sao thế?”, chị lo lắng hỏi.
Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói:
- “Anh có lỗi với em, anh mong được em tha thứ”. Chị cầm tấm phiếu đọc:
- Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Ai… Đó là vợ anh”.

- “Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá”, chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem. Anh mở ra đọc:
- “Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Anh lúc nào cũng yêu thương vợ con”. Rồi anh ôm chầm lấy chị hai người òa khóc lên thành tiếng.

Theo chuyên trang Sức Khỏe Gia Đình - NXB Y học

Có những lời nói mà nếu nói ra bạn sẽ động chạm vào lòng tự ái của vợ/chồng, vì vậy, bình tĩnh trong khi cãi nhau và tránh nói những câu khiến người khác bị tổn thương.

1. Anh luôn... hoặc... Anh không bao giờ...
vợ chồng dễ mất tình cảm

Đây là hai cụm từ mà các chuyện gia khuyên các cặp vợ chồng không nên sử dụng dù ở bất cứ trường hợp nào. Bởi vì chúng sẽ ngăn chặn tất cả mọi thông tin và đưa đối phương vào thế "phòng thủ". Nửa kia sẽ chẳng muốn nói thêm điều gì với bạn nữa vì chàng nghĩ nói ra cũng vô ích.

2. Tùy em

Khi vợ đã hỏi, nghĩa là muốn chồng góp ý thật, muốn được chia sẻ và nhận lại sự phúc đáp đồng cảm hoặc ít ra là muốn được quan tâm. Do đó, cái câu cụt lủn kia của bạn sẽ khiến nàng cảm thấy bị xúc phạm và coi thường.

Cách tốt nhất để bày tỏ sự phản đối hay không hài lòng với những câu hỏi hay những lựa chọn của nàng là nhẹ nhàng đưa ra lời tán dương kiểu: “Anh thấy cái A cũng hay đấy, nhưng nghe chừng người ta bảo cái B cũng không tệ lắm đâu, ý em thế nào?”. Những câu nói như rót mật vào tai sẽ khiến nàng ngoan ngoãn nghe theo lời bạn.

3. Em ghét mẹ chồng

Ngay cả khi chồng bạn liên tục giận dữ với mẹ chồng bạn thì cũng không hay ho gì khi bạn dùng câu trên để muốn làm đồng minh với chồng. Hãy lắng nghe chồng bạn nói và không cần bình luận thêm. Mẹ đẻ rất quan trọng với đàn ông.

4. Ước gì anh chết đi

Thật khủng khiếp, bạn rủa cho chồng chết đi để bạn không phải nhìn thấy mặt anh ấy, câu nói này không chỉ cho thấy bạn không hài lòng về chàng mà còn chứng tỏ bạn là người ghê gớm, và độc ác. Không ai rủa người dưng chết đi, huống hồ là chồng. Vì vậy, bạn đừng ngạc nhiên nếu như sau câu nói đó chàng đuổi bạn ra khỏi nhà hay viết đơn ly dị mời bạn kí.


5. Mẹ anh thế này thế kia… Tôi còn giỏi giang hơn mẹ anh

Không nên chê trách mẹ chồng, như vậy sẽ tổn hại đến tình cảm của chồng. Những người vợ động một tý là nói những câu này khiến người chồng rất khó chịu, chị em nên nhớ đừng bao giờ tỏ ra đảm đang hơn mẹ chồng.

6. Sao số tôi lại khổ thế này, lấy phải một người chồng như anh!

Rất nhiều cặp vợ chồng cãi nhau chỉ vì những chuyện rất nhỏ như chưa đổ rác, phát ra tiếng kêu trong khi ăn…Vì đã quá hiểu nhau người vợ thường chỉ trích chồng một cách quá đáng không kiêng nể. Đây là những câu mà người vợ thường hay nói. Theo chuyên gia tâm lý, khi vợ coi thường chồng nói những câu không kiêng nể làm tổn thương chồng thì tình yêu của họ cũng sắp đi đến hồi kết.


7. Có bao nhiêu người đang muốn ngủ với vợ anh đấy

Đây không phải điều gì đáng tự hào để khoe. Chưa kể, bạn còn làm chồng bất an. Hãy để chồng bạn vui với suy nghĩ là người duy nhất muốn ngủ chung giường với bạn.

8. Tôi chán lắm rồi, ly hôn thôi

Đừng xem thường hai từ này vì nó có thể làm tổn thương bạn cả một đời. Người chịu tổn thương không chỉ có hai vợ chồng mà còn con cái nữa. Nếu không có những mâu thuẫn khiến phải hy sinh hạnh phúc gia đình thì đừng bao giờ nói đến 2 chữ “Ly hôn”.

Nguồn : tạp chí Sống Khỏe
Nhiều vợ chồng trung niên cứ ngỡ đó là lúc cùng “về thu xếp lại” nhưng đâu ngờ người này đã khép sự đời, “gửi gió cho mây ngàn bay” mà lời nói, miệng cười, suy nghĩ của người kia “bung nở” như giữa chừng xuân. Thế là lệch lối, người cứ tiến về thu, kẻ khắc khoải quay lùi về xuân…
Khi chồng “lãng phí”

Tiếng chuông đổ dồn giữa trưa, ông Hường ra mở cổng thấy bà vợ khệ lệ túi xách, lại còn có thêm nhân viên nhà hàng chở theo thùng đồ lớn. “Làm gì mà bà về muộn thế, lại nhiều đồ thế kia”, ông hỏi vẻ khó chịu. Bà vẫn toe toét miệng hoa: “Tôi đi mua đồ, tiện đến thì mua luôn”. Chàng trai trẻ bưng thùng đồ vào còn nói “mát” thêm: “Chị chọn hàng khéo quá, không phải ai cũng sành điệu được như vậy, chị chủ của em khen chị mãi đấy, chứ ai nhiệt tình giữa trưa thế được”. Bà vợ ông được thế càng “tít mắt”.
vợ chồng lệch pha hồi xuân
Ông ngồi nghiêm nghị trên tràng kỷ, làu bàu: “Để đồ chíp hôi nó gọi là chị mà nghe được, nó cũng biết nghệ thuật nịnh đấy nhỉ, vờ nói thầm còn cố cho người ta nghe thấy?”. Bà lật ngay đám quần áo, lấy từng chiếc lên ướm rồi xoay trước gương: “Nó thật thà đấy chứ, ông thấy mấy đồ này đẹp không, tôi mua cả cho ông đấy, ông ra thử luôn nhé”.

Bà kéo ông tới thì ông khoát tay: “Đi từ sáng, giờ đã trưa muộn rồi bà không mệt à. Bà mua về thì đi mặc, tôi không cần”. Mặc ông bỏ lên gác, bà vừa ngân nga vài câu hát vừa lần lượt thử từng bộ đồ mới mua, lại í ới điện thoại cho con gái và mấy bà bạn sang ngắm. Chiều chưa xuống, ông đã không chịu nổi tiếng ồn dưới nhà. Đi xuống ông thấy bà mở nhạc, vẫn xoay chân diễn với đống quần áo mới mua: “Bà không biết mệt à”? Bà nguýt dài một cái rồi thu dọn tất cả lại.

Ông bực mình bỏ đi, rủ mấy ông bạn tập dưỡng sinh. Mấy ông bạn ông bông đùa, sao không rủ cả bà nhà đi tập cùng. Ông thở dài, đôi khi lẩm bẩm: “Bà ấy bảo đã già đâu mà tập dưỡng sinh, bà ấy đi tập aerobic, Yoga ở trung tâm thôi”. Có lần, ông nghe họ xì xầm sau lưng: “Ông này đúng là lúc trẻ thì “tham ô” về già lại “lãng phí”.

Khi 40 tuổi, ông li dị và kết hôn với cô vợ ngoài đôi mươi. Ngày ấy đám bạn ghen tuông châm trọc ông ham vợ trẻ. Cuộc hôn nhân lần thứ hai đã mang lại cho ông nhiều hãnh diện, vợ trẻ, xinh đẹp, hoạt bát. Cô vợ trẻ cũng “đẹp mặt” vì chồng thành đạt, chín chắn, đúng nghĩa là giường cột vững chắc cho gia đình, vợ con. Giờ ông tự ngậm ngùi “tại vợ trẻ đấy”.

Ông khó chịu, chướng mắt vì thấy bà dở tính, nhí nhảnh. Bà thích nghe mấy đứa váy ngắn chân dài đi tiếp thị đủ các loại mỹ phẩm, cà kê với chúng, bùi tai và mua nhiều đồ. Mái tóc đang thẳng, đen, bà đi làm xoăn như cây mì tôm, nhuộm hung hung hạt dẻ như Hàn Quốc.

Ông phê bình cái cổ áo của bà xẻ hơi rộng thì bà nguýt ông lạc hậu, già cỗi. Hai vợ chồng có một tivi, tối nào bà cũng tranh xem phim tình cảm ướt át. Ông không đồng ý xem thì bà tỏ ra dỗi hờn. Đoạn lâm li bi đát, bà còn nhỏ nước mắt theo phim. Ông chịu không nổi nên bỏ ra phòng khách ngủ. Giật mình nhất là có đêm ông tỉnh giấc thấy bà đang xem phim sex. Ông lắc đầu, già rồi dở chứng ăn chơi lố lăng, sa sút.

Bà thì tấm tức khóc với con: “Cả thời tuổi trẻ, tao dành cho ông ấy, chấp nhận là vợ hai, ngỡ được ông chiều chuộng. Đúng là ông “khốt”, tao ra đường vẫn đầy người theo đấy, ông ấy mà cứ như bô lão, tao đi luôn. Sao ông ấy không tự hỏi vì sao…”.

Con gái hiểu tâm lí của mẹ, đôi khi cũng thấy phiền nhưng lại nhẹ nhàng khuyên bố nắm được “quy luật tâm lí” này. Cuộc đời ai không tiếc mùa xuân, vậy mà có những khi xuân về mà người được thưởng xuân cứ lạc chân về mùa thu. Không biết ông có hiểu lời con cái khuyên mà hiểu cho bà?

Lúc vợ “tắt lửa lòng”

Chẳng phải chỉ có những người phụ nữ như bà Hường mới bỗng dưng trẻ trung. Không ít người người đàn ông tự dưng làm đỏm, xum xoe “em út”. Nghe xóm làng xì xào chồng qua lại với người đàn bà khác, bà Minh rươm rướm nước mắt. Lòng bà thắt nghẹn nhưng chỉ nói nhỏ với chồng: “Ông làm gì ở ngoài, từ lâu tôi không chì chiết nhưng hãy vì con, đừng lộ liễu để con cái xấu hổ”. Đôi khi bà tủi hờn nghe ông nói: “Vợ ông Hường ấy, vẫn còn đỏm dáng ghê, kém mẹ nó có hai tuổi chứ mấy”. Từ ngày bà bị bệnh tật ốm đau liên miên, người gầy như xác ve, bà ngậm ngùi lặng lẽ

như cam chịu một thỏa hiệp để ông đi “ăn bánh trả tiền”. Bà tủi thân lắm nhưng dẫu sao ông biết đường về nhà, vẫn chăm lo cho con, cũng biết thuốc thang cho bà. Nghĩa vợ chồng còn đó, bà biết “chuyện ấy” thì lòng bà đã nguội, muốn “trùng tu” để “sánh bước” cùng chồng nhưng bà ngậm ngùi đầu hàng bệnh tật.

Cùng ngõ với bà Minh, bà Thu biết chuyện thì xui tai: “Bà để thế thì “thả cửa” à, dạo này tôi cũng hay phải đề phòng chồng, ngày trẻ không chim chuột gì, thế mà dạo này cũng nhiều đổi thay điệu đà lắm”. Ông Tuấn chồng bà Thu dạo này có vẻ ăn diện hơn nhiều, da dẻ hồng hào, phương phi hơn. Do vậy, bà Thu càng nghi ngờ.

Hôm trước, vừa về đầu ngõ, bà đã thấy ông xởi lởi, “xắn tay” giúp chị bán nước ngoài vỉa hè. “Gớm không lẽ tự dưng ông ấy galăng thế”, mọi dấu hiệu bà đều nên nghi ngờ cho chắc. Hôm trước con gái dẫn bạn về chơi, ông đang mặc quần ngắn ngồi dưới nhà bỗng dưng lên gác thay ngay quần áo chỉnh tề.

Ngày trước ông vẫn coi chúng là con nít, vậy mà lần này ông nói: “Chúng nó lớn rồi, là khách thì mình nên lịch sự chứ”. Đã thế ông ngồi tiếp chuyện chúng nó vui vẻ. Mấy đứa còn khen ông nói hay và duyên nữa, ông cười hãnh diện. Bà nghĩ thế này khi ông đi dạy đám sinh viên trẻ, không cẩn thận sinh chuyện không biết chừng. Bà đâm ra khó chịu với những thay đổi của chồng.

Hôm trước ông chuẩn bị đi đám cưới đứa học trò mà thay đồ mấy lần, chọn cà vạt sặc sỡ. Bà càu nhàu thì ông nói: “Ở đó toàn đám học trò cũ, chúng nó trẻ, mình trông già quá thì “lạc loài”. Bà nghiêm nghị: “Ông cũng phải biết tuổi của mình chứ, ra dáng cho đám con nít nó biết tôn trọng”. Ông đùng đùng bỏ đi.

Bà càng “sốt ruột” nghĩ ông có bồ mới đỏm dáng như vậy. Bà cũng theo dõi nhưng chẳng có manh mối nào rõ ràng. Hôm sinh nhật bà ông còn mua hoa to về tặng. Đúng 15 năm rồi bà mới nhận lại quà sinh nhật từ ông, bà ngạc nhiên lại lo lắng, người ta hay nói đàn ông mà tốt bất thường dễ là dấu hiệu làm gì có lỗi với vợ con. Nhưng lạ, ông lại có nhu cầu “chuyện ấy” nhiều hơn, nếu ngoại tình thì ông ấy đã “đổ” hết ở ngoài chứ đòi hỏi vợ già làm gì.

Vừa vui vì lòng chung thủy của chồng nhưng bà lại lo mình đã “tắt lửa lòng”. Lúc này bà mới hiểu những thay đổi của chồng mang lại luồng gió mới cho đời sống vợ chồng. Bà tự hú hòa mình: “Mình mà cứ nghi ngờ, giễu ông ấy điệu đà có khi ông ấy “đi” thật”. Con cái cũng hay nhắc khéo bà: “Trông ba ngày càng trẻ ra, mẹ thì già nhanh quá, mẹ phải tu sửa đi…”. Nhìn sang hàng xóm, bà thấy thầm ngưỡng mộ bà Hường, thương cảm cách giữ “mái nhà” của bà Minh, rồi lại nhìn mình như vội vàng cho dự định mới…

Theo tạp chí Sống Khỏe

Xem thêm>>

Xem thêm>>

Đóng liên hệ [x]
hotline0906 18 40 60
-->