An Trú Trong Giây Phút Hiện Tại

logo
Sự kiện tiêu biểu

Tin mới

Showing posts with label Tam-su. Show all posts
Showing posts with label Tam-su. Show all posts

Vì hoàn cảnh khó khăn, vì gia đình nghèo quá vất vả, nhiều bà mẹ tại Campuchia đã phải bán con gái mình làm gái mại dâm để mong có thể nuôi sống gia đình.

Sephak mới chỉ 13 tuổi khi em bị chính mẹ ruột của mình bán đi làm gái mại dâm.

Cô bé được đưa tới một bệnh viện để chứng thực rằng mình còn trinh tiết. Sau đó, người ta đưa em đến một phòng khách sạn, nơi Sephak bị hiếp dâm mỗi ngày. Em được đưa trả về nhà sau 3 đêm liên tục như vậy.

Sinh ra và lớn lên tại Svay Pak, một làng chài nghèo ở ngoại ô thủ đô Phnom Penh, Campuchia, tuổi thơ của Svay Pak ngập tràn trong những hình ảnh về cuộc sống của những người làm gái mại dâm. Đây là khu vực nổi tiếng tại Campuchia với các hoạt động mua bán dâm với đối tượng trẻ em.

Mẹ của Sephak, Ann cho biết gia đình mình đã rơi vào hoàn cảnh túng quẫn nhiều lần. Món nợ mà gia đình đang mang đã lên tới con số 6,000 USD (khoảng 132 triệu). Với những kẻ đòi nợ luôn rình rập, đe dọa cuộc sống của cả gia đình, Ann đã chấp nhận lời đề nghị của một phụ nữ, mà sau này cô mới biết là một tú bà, bán trinh tiết con gái mình, đổi lại, gia đình chị sẽ được một khoản tiền lớn.

Sephak nói rằng mẹ của em đã được trả 800 USD (17 triệu). Tuy nhiên, sau khi Sephak trở lại nhà, mẹ của Sephak đã thuyết phục cô bé làm việc trong nhà thổ.

Ann nói rằng chị đã vô cùng hối hận với quyết định của mình. Nếu bà mẹ này biết trước mọi chuyện xảy ra với con gái mình sau đó, Ann sẽ không bao giờ bán Sephak làm gái mại dâm.

Triệt phá đường dây bán dâm trẻ em

Dự án CNN Freedom đã có cuộc trò chuyện với Sephak cùng với nhiều nạn nhân khác của đường dây bán dâm trẻ em lần đầu tiên vào năm 2013 - một phần của chuỗi phim tài liệu về vấn nạn mua bán dâm tại Campuchia.

Sephak được giải cứu bởi tổ chức phi chính phủ chống buôn người Agape International Missions (AIM). Giờ đây, khi đã trở thành một thiếu nữ, cô hiện sống cùng với những người khác cũng từng bị bán vào các đường dây mua dâm, tại một nhà máy sản xuất quần áo và phụ kiện điều hành bởi AIM.

"Giờ đây, tôi đã cảm thấy ổn định hơn trước đó rất nhiều. Tất nhiên là không thể hoàn toàn ổn, nhưng với tôi như vậy là đủ", Sephak nói.

"Tôi có một công việc tốt. Tôi thực sự mong muốn những cô gái từng bị bán dâm cũng cso được công việc như tôi hiện này".
Tổ chức phi chính phủ Agape International Missions (AIM) đã giúp cứu được nhiều em nhỏ trên khắp nước Campuchia.
Sephak mới chỉ 13 tuổi khi em bị chính mẹ ruột của mình bán đi làm gái mại dâm.

Cô bé được đưa tới một bệnh viện để chứng thực rằng mình còn trinh tiết. Sau đó, người ta đưa em đến một phòng khách sạn, nơi Sephak bị hiếp dâm mỗi ngày. Em được đưa trả về nhà sau 3 đêm liên tục như vậy.

Sinh ra và lớn lên tại Svay Pak, một làng chài nghèo ở ngoại ô thủ đô Phnom Penh, Campuchia, tuổi thơ của Svay Pak ngập tràn trong những hình ảnh về cuộc sống của những người làm gái mại dâm. Đây là khu vực nổi tiếng tại Campuchia với các hoạt động mua bán dâm với đối tượng trẻ em.

Mẹ của Sephak, Ann cho biết gia đình mình đã rơi vào hoàn cảnh túng quẫn nhiều lần. Món nợ mà gia đình đang mang đã lên tới con số 6,000 USD (khoảng 132 triệu). Với những kẻ đòi nợ luôn rình rập, đe dọa cuộc sống của cả gia đình, Ann đã chấp nhận lời đề nghị của một phụ nữ, mà sau này cô mới biết là một tú bà, bán trinh tiết con gái mình, đổi lại, gia đình chị sẽ được một khoản tiền lớn.

Lời tâm sự nghẹn ngào của bé gái bị chính mẹ ruột ép làm gái mại dâm khi mới 13 tuổi - Ảnh 1.
Những nhà thổ trẻ em trá hình tại Campuchia.
Sephak nói rằng mẹ của em đã được trả 800 USD (17 triệu). Tuy nhiên, sau khi Sephak trở lại nhà, mẹ của Sephak đã thuyết phục cô bé làm việc trong nhà thổ.

Ann nói rằng chị đã vô cùng hối hận với quyết định của mình. Nếu bà mẹ này biết trước mọi chuyện xảy ra với con gái mình sau đó, Ann sẽ không bao giờ bán Sephak làm gái mại dâm.

Triệt phá đường dây bán dâm trẻ em

Dự án CNN Freedom đã có cuộc trò chuyện với Sephak cùng với nhiều nạn nhân khác của đường dây bán dâm trẻ em lần đầu tiên vào năm 2013 - một phần của chuỗi phim tài liệu về vấn nạn mua bán dâm tại Campuchia.

Sephak được giải cứu bởi tổ chức phi chính phủ chống buôn người Agape International Missions (AIM). Giờ đây, khi đã trở thành một thiếu nữ, cô hiện sống cùng với những người khác cũng từng bị bán vào các đường dây mua dâm, tại một nhà máy sản xuất quần áo và phụ kiện điều hành bởi AIM.

"Giờ đây, tôi đã cảm thấy ổn định hơn trước đó rất nhiều. Tất nhiên là không thể hoàn toàn ổn, nhưng với tôi như vậy là đủ", Sephak nói.

"Tôi có một công việc tốt. Tôi thực sự mong muốn những cô gái từng bị bán dâm cũng cso được công việc như tôi hiện này".

Lời tâm sự nghẹn ngào của bé gái bị chính mẹ ruột ép làm gái mại dâm khi mới 13 tuổi - Ảnh 2.
Tổ chức phi chính phủ Agape International Missions (AIM) đã giúp cứu được nhiều em nhỏ trên khắp nước Campuchia.
Don Brewster thành lập AIM vào năm 2005 để đấu tranh với nạn buôn bán trẻ em tại Campuchia. Ông cho biết rằng tổ chức đã giải cứu được hơn 700 người kể từ khi thành lập. Phần lớn công việc của họ tập trung tại vùng Svay Pak - cộng đồng bị bủa vây bởi cái đói nghèo, nơi nhiều gia đình chỉ kiếm được dưới 22 nghìn/ngày. Những người dân ở đây chủ yếu là người tị nạn, nhập cư không giấy tờ. Nhiều người sống trong những chiếc thuyền rách nát trên sông Tonle Sap, kiếm sống bằng nghề đánh cá.

"Khi nhắc về vấn nạn buôn bán trẻ em, đây được ví như tâm chấn của "đại dịch" khủng khiếp này", Brewster cho biết.

"Chúng tôi có thể nói rằng tại Svay Pak, nếu bạn sinh ra làm con gái, 100% bạn sẽ những kẻ buôn người rình rập để bán vào các đường dây mua dâm. Tuy nhiên, con số đó chỉ tồn tại trong quá khứ khi giờ đây, tỷ lệ này đã giảm một nửa".

Tuy nhiên, Brewster đã đưa ra cảnh báo rằng mặc dù trẻ em không còn bị bán vào các nhà thổ nữa, vấn nạn mua dâm đã nâng lên một "đẳng cấp" khác khi nó diễn ra tại cách khách sạn - khó để phát hiện và cũng khó ngăn chặn hơn.

Ủy ban phòng chống buôn người Mỹ cho biết vấn nạn buôn người vẫn diễn ra tại Campuchia. Trong những năm qua, chính phủ nước này đã có những bước đi tích cực để ngăn chặn nhiều vụ buôn người.
Sephak nghẹn ngào khi nói về cuộc sống của mình khi bị mẹ bán làm gái mại dâm.
"Đôi khi, họ không có lựa chọn nào khác"

Là giám đốc điều tra của AIM, Eric Meldrum đã làm việc cùng với cảnh sát Campuchia để tiến hành điều tra những kẻ phạm tội và giải cứu nạn nhân. Ông cho biết trong vòng 3 năm, Eric đã giúp giải cứu 130 bé gái tại hơn 50 nhà thổ khác nhau.

"Cảnh sát đã làm việc rất tích cực", Eric nói. "Chúng tôi đã hợp tác cùng chính quyền để giải quyết những vụ mua bán người và triệt phá đường dây mua dâm trẻ em".

Tuy nhiên, tình trạng buôn người và mua dâm vẫn đang diễn ra tại Campuchia. Do không được giáo dục đầy đủ, thiếu việc làm và nghèo đói, nhiều trẻ em vẫn bị bán làm gái mại dâm để có thể kiếm tiền phụ giúp gia đình.

"Kể cả nhiều gia đình không muốn bán con em mình vào các nhà thổ, họ không có lựa chọn nào khác".

"Rất khó để hiểu tại sao nhiều bà mẹ lại làm như vậy", Sephak nói. "Họ không có tiền nên họ bắt con gái mình phải làm việc".

"Kể cả giờ đây, tôi vẫn thấy nhiều bà mẹ không hiểu được tâm trạng và cảm xúc của con gái mình. Họ không biết rằng, con gái họ cũng có trái tim và phải trải qua những nỗi đau tột cùng khi phải làm gái mại dâm".
Nghèo đói đã đẩy nhiều gia đình vào con đường cùng quẫn.

 Nguồn :kenh14.

Tôi ân hận khi không nghe mẹ khuyên dứt bỏ vợ cách đây 14 năm để làm lại cuộc đời cho sớm.

Tôi là trai Hà Nội, sinh ra và được nuôi dưỡng cơ bản trong môi trường đầy đủ, kinh tế dư dả so với thời xưa, bé tôi được học đàn, lớn tôi đỗ đại học giao thông. Tính đến lúc đó có mình tôi trong dòng họ đỗ đại học và đi làm ở cơ quan nhà nước. Tôi là niềm mơ ước và tự hào của nhiều bậc phụ huynh. 28 tuổi tôi lập gia đình rồi có con gái đầu lòng, mọi việc thật thuận lợi. Tôi tập trung vào sự nghiệp, phấn đấu học thêm bằng Luật rồi học về tổ chức cán bộ. Việc học hành của tôi cũng không có gì trắc trở vì kinh tế trong gia đình tôi không phải đóng góp, vợ cũng chẳng nói gì.
Tôi vừa có ý đầu tư vào nhà đất, vừa muốn có chỗ ở rộng rãi đàng hoàng nhưng cũng không phải đau đầu lắm vì tiền vợ đưa tôi thanh toán, thiếu thì vợ tìm cách vay mượn rồi tự trả để tôi chuyên tâm sự nghiệp. Tôi khẳng định rằng chưa có ai phấn đấu được như mình. Khi có con trai tôi vẫn tiếp tục học bằng thứ 3 và làm thêm bằng thạc sĩ, ngoài ra để phục vụ cho công việc tương lai tôi còn học cả tiếng Lào và lái xe. Trong họ hàng chắc chưa ai được đi công tác khắp các nước châu Á rồi sang châu Âu như tôi, có đi là họ bỏ tiền túi chứ tôi đi làm việc đều được cơ quan sắp xếp hết. Vậy mà giờ vợ coi thường tôi, tôi phải tự nấu ăn khi đói, cố xin việc làm ở cơ quan nhà nước cho con gái khi con đến tuổi.

Tôi ân hận khi không nghe mẹ khuyên dứt bỏ vợ cách đây 14 năm để làm lại cuộc đời cho sớm. Lúc đó ngoài 40 tuổi, tôi dư sức lấy một người vợ biết ủng hộ và tự hào với công danh sự nghiệp của chồng, chứ không như bây giờ sống với người vợ luôn chê bai nói xấu tôi với gia đình, họ hàng. Xây nhà 3,4 tầng là chuyện lớn, vợ phải chung tay làm là điều bình thường. Rồi xây xong chẳng may lại bị dột nặng phần bếp và sau nhà, sau 6 năm bệ bếp bị sụt hỏng, vợ cũng chẳng có ý định sửa lại, còn lấy đó là lý do nhiếc móc tôi. Thấy tôi mua 3-4 xe đạp đi tập thì vợ giở mặt khó chịu. Số tôi thật bất hạnh khi gắn cuộc đời mình với người phụ nữ vô học, tôi nói thế vì vợ chỉ học đại học tại chức.

Nguồn : vnexpress

Tôi không cảm giác rung động, tâm tính trở nên tiêu cực hơn, xấu xa hơn. Tôi lạc lõng, cô đơn buồn bã nơi đất khách.

Tôi 30 tuổi, chưa lập gia đình và hiện tại thất nghiệp. Về chuyện tình cảm, tôi đã có một mối tình 7 năm từ thời sinh viên. Trải qua những khó khăn, thiếu thốn của cuộc sống nơi đất khách quê người, chúng tôi vẫn yêu thương nhau. Anh bằng tuổi tôi, công việc chưa ổn định, là con cả trong gia đình có 2 anh em và nhà nghèo. Tôi là một cô gái được sinh ra trong gia đình có bố mẹ là công nhân, cuộc sống không dư giả nhưng không quá thiếu thốn. Tôi và anh yêu nhau bằng tình cảm chân thành, không tính toán. Vì anh chưa có công việc ổn, điều kiện gia đình chưa có, vả lại anh nói đang tiết kiệm tiền để chuẩn bị cưới tôi. Tôi hoàn toàn tin tưởng anh nên đến khi 28 tuổi tôi hối cưới anh mới về thăm nhà tôi và nói chuyện với gia đình anh.

Trái với suy nghĩ của tôi, yêu lâu tình cảm đã nhạt dần và gia đình anh chưa sẵn sàng để cưới, vì điều kiện kinh tế hay vì tôi đã yêu anh quá lâu và về thăm nhà quá nhiều mà gia đình tỏ thái độ hơi hờ hững. Về phía gia đình tôi, yêu 7 năm nhưng chị gái tôi không thích anh, bố mẹ tôi cũng vì nghe theo chị mà có ác cảm với anh. Bố mẹ trách anh sao yêu lâu vậy mà chưa một lần thăm hỏi gia đình tôi, một phần gia đình anh quá nghèo nên không đủ tự tin trước gia đình tôi. Kể từ khi anh về ra mắt gia đình tôi nhưng không được chấp thuận, anh cũng vì thế tỏ thái độ lạnh nhạt với tôi, còn nói bóng gió đám cưới tốn kém, tôi lớn tuổi rồi nên ế quá mới lấy anh. Tôi cảm thấy mình bị tổn thương. Giá như tôi đề cập cưới xin sớm hơn, giá như bố mẹ anh nói cho tôi biết quan điểm của ông bà sớm hơn, giá như tôi và anh vẫn còn sâu đậm như trước kia thì có lẽ tôi đã quyết định chấm dứt sớm.

Tôi và anh đều là mối tình đầu của nhau. Khi tôi trao tất cả cho anh mà anh vẫn không hề cảm nhận anh là người đầu tiên của tôi. Vết máu trên chăn ngày ấy tôi đã vội vã giặt vì sợ sẽ có người phát hiện (thật ngốc nghếch). Anh chưa quan hệ lần nào nên cũng không cảm giác được tôi còn trong trắng, anh không biết tôi có cảm giác nhói đau ra sao. Anh nói tôi đã không còn con gái. Lúc đầu tôi hơi sửng sốt nhưng khi 2 người có chuyện xích mích anh thỉnh thoảng nhắc lại điều này với tôi, như thể muốn hạ thấp giá trị của tôi. Tôi buồn có, khóc có, thất vọng có, nguyền rủa mình khờ dại có nhưng anh vẫn yêu thương, vậy nên tôi chỉ xem như là cơn nóng giận của anh. Càng ngày anh càng muốn mạnh mẽ hơn, thô bạo hơn với tôi. Tôi cảm nhận anh còn muốn nhiều hơn nữa. Đôi lúc tôi lo sợ mình không đáp ứng được yêu cầu của anh và anh sẽ ra ngoài giải quyết.
Yêu lâu tình cảm đã phai nhạt hơn trước cộng với những khó khăn tôi đã nói ở trên. Tôi cảm thấy bất an, tổn thương vì gia đình anh, thấy mệt mỏi vì nhà ngăn cản, quyết định chia tay anh. Sau 2 năm không thể mở lòng với ai tôi thấy mình đang bị áp lực của tuổi tác, của những phán xét mà người đời dành cho mình. Tôi có cái nhìn bi quan, đa nghi với cuộc sống, với con người hiện tại. Người ta đến với tôi vì thấy tôi dễ thương và hiền lành nhưng tôi như chết lặng về cảm xúc. Tôi không có cảm giác rung động, tâm tính trở nên tiêu cực hơn, xấu xa hơn. Tôi lạc lõng, cô đơn buồn bã nơi đất khách. Tôi cố gắng lấy công việc để quên đi mọi thứ, làm việc như một cái máy, cáu bẳn, khó chịu và mất tập trung.

Tôi chỉ muốn được về nhà. Ông trời dường như cũng muốn tôi về nhà. Bố tôi bị ung thư đại tràng đã được 2 năm. Vì không muốn bố mẹ lo lắng khi thấy tôi buồn bã ủ rũ, tôi đã chọn cách một mình gượng dậy và tự xoa dịu nỗi đau bị bố mẹ oán giận, chia tay người yêu. Tôi sống lặng lẽ, vô hồn như thế suốt 2 năm. Trong lần mẹ bị gãy tay, lấy lý do không chăm sóc được bố, tôi miễn cưỡng về nhà (dù biết có lúc tôi sẽ về nhà nhưng lúc này tôi chưa thật sự sẵn sàng).

Về nhà tôi bình tâm hơn một chút nhưng lại bị áp lực thất nghiệp. Bố mẹ không hối thúc nhưng hay nói ra nói vào khiến tôi căng thẳng và trách sao lại kéo tôi về nhà để làm gì. Tôi thấy thiếu tự tin ở bản thân, tội lỗi khi không giúp gì cho bố mẹ. Tôi của ngày hôm nay bấp bênh, mất thăng bằng và thụ động, không có gì ngoài tình thương của bố mẹ. Tôi vẫn cố gắng để thay đổi hiện tại để lạc quan và tích cực hơn, khiến bố mẹ không phiền lòng về tôi. Nhưng tâm trạng bất ổn cộng với nhút nhát tôi có cảm tưởng bản thân đang bị trầm cảm, sợ đám đông, sợ ồn ào, sợ cả những lời khó nghe từ bố mẹ và hàng xóm. Tôi không biết mình đang muốn gì cho cuộc sống, cho lựa chọn nghề nghiệp.
Nguồn : vnexpress

Người yêu cũ.

Khi nhắc đến ba từ này, bản thân sẽ có rất nhiều cảm xúc để gợi về, nhưng có lẽ không có hai từ "vui vẻ" trong mớ cảm xúc đó.

Dù mọi chuyện có trôi về vùng kí ức xa xưa. Dù chúng ta đã dứt nước mắt cho những đêm buộc phải quen với cô đơn. Dù đã không còn nhìn vào màn hình điện thoại chờ đợi tin nhắn của ai đó. Dù xa rồi ngày nắm tay bước trên phố hay những cuộc trò chuyện thâu đêm không có hồi kết thì người yêu cũ vẫn là một sự ám ảnh cho chính mình ở hiện tại và là trở ngại cho người đến sau theo một cách rất riêng và vô cùng mãnh liệt.

Và, có rất nhiều cách để giữ người cũ trong lòng. Có người yêu đơn phương người cũ, có người không ngừng căm ghét, có người hận thù khôn nguôi, cũng có người chẳng vấn vương nhiều về họ. Nhưng mà, tình yêu từng dành cho họ là thật, đau vì họ cũng là thật, áy náy cũng là thật. Hạnh phúc cũng là thật. Mà tất cả thứ đó thì thuộc về ngày xưa.

Để trở thành cũ trong nhau, đều có một quy trình nhất định. Từ xa lạ đến thân thiết. Từ thân thiết thành thân mật, rồi thời gian mang theo chất xúc tác giận hờn, hiểu lầm, cãi vã, chán nản để "hết yêu" thì hai người liền trở về xa lạ, lúc này còn gọi một tên khác là "người cũ". Nhưng mà đã gọi là cũ thì đều có cảm giác không thoải mái, cũ sẽ gắn với nỗi đau, với nước mắt, với những thổn thức nhớ thương nhiều hơn là kỉ niệm đẹp của ngày hạnh phúc.

Trở thành cũ là lúc chấp nhận buông tay ở một ngã rẽ nào đó. Trả lại tự do cho họ và chính mình. Buộc phải từ bỏ thói quen cả hai đã gắn bó rất lâu và quan trọng là nhìn họ yêu thương người mới trong khi mình vẫn ôm trong lòng nỗi đau của quá khứ cùng ám ảnh và sợ sệt về sau. Ta sợ phải yêu một ai đó để rồi nhìn họ quay lưng rời đi. Sợ phải đánh mất bình yên mà bản thân vất vả mới tìm lại được, sợ phải dựa dẫm, sợ phải tổn thương một lần nữa. Người yêu cũ bỗng trở thành trở ngại cho người đến sau, vì phải vượt qua rào cản của ám ảnh quá khứ đó.
Tôi từng yêu và có nhiều hơn một người yêu cũ.



Có người tôi vẫn còn liên lạc và xem là anh em. Có người là bạn bình thường. Có người trở thành "biết chứ không chơi", có người không còn là gì nữa dù đã từng thân thuộc với nhau. Nhưng ít nhất là tôi chưa từng ghét một ai sau chia tay.

Người yêu cũ nhắc tôi những vật vã, chông chênh và nỗi đau của những ngày đầu sau chia tay. Là những đêm nước mắt tuôn dài chẳng cách nào kìm lại.

Người yêu cũ cho tôi biết mình đã mạnh mẽ như thế nào khi tự chữa lành nỗi đau họ gây nên. Dù lâu lâu vẫn thấy nhức nhối.

Người yêu cũ dạy tôi cách trân trọng và yêu thương bản thân mình, dè chừng mối quan hệ mới và người đến sau.

Người yêu cũ cho tôi thấy chẳng có gì là mãi mãi và bớt mộng tưởng vào một tình yêu ngôn tình có kết thúc happy ending.

Những lúc như vậy, tôi hay treo status tâm trạng hay vào facebook xem họ như thế nào. Bạn bè từng hỏi tôi rằng "còn yêu người cũ hay sao mà lâu lâu lại tâm trạng vậy?"

Với tôi, người cũ đã gắn liền với một ký ức xa xôi chẳng bao giờ trở về nữa.

Họ đã trở lại là cô gái của họ, tôi thì trở về vs cô đơn trong cuộc sống của mình. Không còn thuộc về nhau như trước đây từng nghĩ.
Hôm nay không hiểu sao mình lại thấy rất rất mệt. Mặc dù không ốm nặng như những lần trước nhưng cảm giác là chỉ cần mình buông xuôi một cái là có thể die bất cứ lúc nào.

Cái cảm giác muốn ra đi và rời khỏi tất cả, thường nảy sinh trong đầu mỗi khi bản thân cảm thấy thật sự mệt mỏi và bế tắc. Thế nhưng suy cho cùng con người tồn tại chẳng phải là để sống hay sao?

Nhiều lúc thấy mọi thứ sao quá gồ ghề chông chênh, chẳng thể nào bằng phẳng như một con đường đất ở một vùng quê nào đó. Nhưng nói đi, cũng phải nói lại một con đường cũng có rất nhiều ngã rẽ, độ chênh vênh lưỡng lự còn có lúc đau đầu hơn những thứ xa xỉ ngoài kia. Đã rất nhiều lần cố ngăn lại tiếng thở dài vì những thứ mình phải đối diện. Trên một con đường dài và đầy đá, trong khi bản thân thì như dốc toàn bộ sức để có thể chạy thật nhanh, thì việc thở ra vài tiếng để lấy hơi tiếp tục chạy, cũng là một điều dễ hiểu.
Trưởng thành là vượt qua những chênh vênh.
Cũng như trong cuộc đời này, nhiều khi mệt quá không muốn chạy theo những phù phiếm vô ích nữa, thì bản thân lại thường chọn cách đi bộ. Mặc kệ guồng quay có đang nhanh dần đều theo từng bước chân, mặc kệ những con người ngoài kia xô xác giẫm đạp lên nhau để có thể trở thành người chiến thắng. Khoảnh khắc hiếm hoiđó, hay là những cách sống nhàn nhạt đó, sẽ khiến cho những con người như tôi cảm nhận được sự bình yên sau mọi thứ.

Có những ngày chỉ muốn trốn đi thật xa, đến một vùng biển không người, sẽ ung dung mà thưởng thức vẻ đẹp bình dị nơi tâm hồn biển cả. Những bon chen ngoài xã hội đã nhiều lần khiến tôi phải chán nản, nhưng khi đến với biển thì tôi đã yên tĩnh hơn để mà suy ngẫm về những gì đã xảy đến với bản thân. Có khắc nghiệt mới gọi là cuộc đời; có chông chênh mới gọi là cuộc sống; có những lần gục ngã, bế tắc mới biết rằng bản thân đã từng mạnh mẽ như thế nào để tồn tại cho đến tận bây giờ.

Ai cũng cần một khoảng lặng an yên
Để thứ tha và lãng quên tất cả
Để đứng dậy sau những lần vấp ngã
Ai cũng cần có những lúc buông xuôi
Cuộc đời này đâu phải chỉ niềm vui
Sau nụ cười đôi khi là nước mắt
Sau bình minh là khoảng trời nắng tắt
Nơi đêm về se sắt một niềm đau
Ai cũng muốn quá khứ sẽ phai mau
Để ngày mai lại bắt đầu khát vọng
Nhưng cuộc sống không như hằng mong đợi
Cần thời gian để tìm lại chính mình…
Không đơn giản nhung nhớ hay lãng quên
Chuyện tình duyên nó thuộc về cảm tính
Nên không thể đắn đo hay điểu khiển
Chỉ thời gian mới nghiền nát nỗi buồn
Ai cũng cần một khoảng lặng an yên
Để thứ tha và lãng quên tất cả
Hiểu ra được sau những lần vấp ngã
Trưởng thành là vượt qua những chênh vênh.
Nằm trong những bài thơ về mẹ của một độc giả gửi Góc tâm hồn . Mời các bạn cùng đọc

Cảm ơn mẹ! mẹ đã sinh ra con.

Để con được sống, được yêu thương, được chia sẻ

Để được học làm người qua những câu chuyện kể.

Để được ước mơ, hoài bão lớn trong đời.



Mẹ! Mẹ là người đã cho con sự sống.

Được nếm mùi thơm từ dòng sữa ngọt ngào.

Được thả hồn mình vào thế giới thần tiên

Của cả một, kho tàng truyện cổ tích.

Thơ hay về mẹ
Mẹ!

Mẹ! Mẹ là người đã ủ ấm trái tim con.

Xua tan đi những mùa đông giá lạnh.

Mẹ đã truyền cho con hơi ấm.

Hơi ấm của tình thương, hơi ấm của cuộc đời.



Mẹ! Mẹ là người đã cho con ánh sáng

Dẫn lối con đi qua những chặng đường dài.

Dù vấp ngã nhưng vẫn không lùi bước

Không được nản lòng mà bước tới thành công.



Mẹ! Mẹ là người dạy cho con “ nhân nghĩa’’

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình.

Sống để yêu thương đừng nên oán hận.

Sống để sẻ chia hạnh phúc tuyệt vời.



Mẹ! Mẹ là một, là duy nhất.

Như mặt trời kia chỉ có một mà thôi.

Như đoá hướng dương luôn hướng về mặt trời.

Để thắp sáng trong con - một tâm hồn non trẻ.



“ Người mẹ’’ hai chữ thiêng liêng sao ấm lòng đến thế.

Gieo vào tim con hạt giống của tình yêu .

Tình yêu gia đình , yêu quê hương, đất nước .

Yêu thầy cô, bạn bè và cả những vần thơ.



Ôi! hạnh phúc khi con đang còn mẹ.

Được nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng mình

Được hát vang bài ca gửi đến mẹ mến yêu.

“ Mẹ” !Cả cuộc đời con vẫn luôn ghi nhớ.


(Hoàng Ngọc Anh – Ngân hàng TMCP Hàng hải Thanh Hoá - lô 2-3 Phan chu Trinh – 
P. Điện biên – Thanh Hoá )

*Có thể bạn sẽ thích

Nếu như bạn đang cảm thấy ngày nào cũng giống hệt nhau, thì đây là những việc sẽ giúp bạn thư giãn và có được một ngày hạnh phúc.

11 bí quyết để có một ngày hạnh phúc!
11 bí quyết để có một ngày hạnh phúc!

Dậy sớm


Dậy sớm là cách hay nhất để bạn bắt đầu một ngày mới nhiều hứng khởi, chủ động hơn trong mọi việc. Cảm giác mình được có nhiều thời gian hơn sẽ khiến cho bạn nhẹ nhàng và thoải mái hơn.

Tập thể dục


Có thể bạn chọn một môn thể thao để khởi động ngày mới, nhưng cũng có thể chỉ là vài vòng đi dạo quanh khu phố, hít thở chút không khí trong lành cũng tốt. Tập thể dục sẽ đem lại cho bạn nguồn năng lượng cho cả ngày làm việc, học hành giữ cho tinh thần thoải mái hơn.

Thả lỏng cơ thể


Dành một chút thời gian buổi sáng để thả lỏng tâm trí bạn đi, đừng vội vội vàng vàng lao đầu vào việc. Nhâm nhi chút cà phê sữa, lướt qua vài truyện cười trên báo, hay tưới nước cho mấy chậu kiểng nhỏ góc sân cũng là một gợi ý.

Lên kế hoạch cho ngày


Để tránh quên trước quên sau hay quay cuồng trong núi công việc bộn bề mà không thể xử lý, bạn nên dành 5- 10 phút đầu ngày để viết ra những việc cần làm theo thứ tự ưu tiên- gấp gáp hay quan trọng. Việc này giúp cho bạn cảm thấy mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, và rồi cứ từ từ mà giải quyết từng việc một nhé!

Làm việc chăm chỉ


Có nhiều cách để hạnh phúc, và làm việc cũng là một trong những cách đem lại hạnh phúc.

Có việc để làm và làm thật chăm chỉ cũng sẽ giúp bạn thoát khỏi cảnh ngồi chán không biết làm gì. Từ trong công việc học hành, bạn được tặng thêm những người bạn, niềm vui, phát hiện đam mê và đem đến những cơ hội.

Giúp đỡ người khác


Khi bạn đưa tay giúp đỡ người khác dù chỉ là vài đồng xu lẻ hay đơn giản là dắt một cụ già qua đường, cảm giác đầu tiên là cảm thấy mình là một người có ích. Và cả những suy nghĩ hạnh phúc kiểu như mình là người hào phóng, mình tốt bụng, mình nhân ái hay rất nghĩa hiệp sẽ khiến bạn thêm yêu đời.


 Rõ ràng cho đi cũng là một cách nhận lại mà, đúng không nào?


Nuông chiều bản thân một chút


Khi đã xong việc trong ngày hôm nay, đừng gò mình cố gắng làm tiếp những việc của ngày mai ngày mốt. Sống quá nguyên tắc, khuôn mẫu và đặt tiêu áp lực cao khiến bạn mệt lắm đấy.

Thỉnh thoảng có thể “hư hỏng” một tí như nán lại cho đến cuối buổi tiệc muộn, liều lĩnh tham gia một cuộc thi, đi du lịch riêng, và mặc một cái áo sặc sỡ bạn cực thích mà sợ bị để ý nên chẳng dám thử bao giờ. Thoát khỏi lịch trình hằng ngày giúp bạn làm mới bản thân và đem lại rất nhiều cảm hứng đấy!

Dành thời gian cho cuộc sống thực


Đừng chỉ biết đóng cửa phòng và làm bạn với internet ngày này qua ngày nọ. Sau cánh cửa phòng bạn là gia đình, bè bạn, và cuộc sống rất đỗi lôi cuốn. Facebook, mail, hay Youtube dẫu vô cùng hấp dẫn, nhưng sẽ không thể pha cho bạn một ly sữa khi bạn ốm hay cho bạn dựa đầu vào khi bạn cần một người bạn đâu.

Đọc sách


Hãy bắt đầu bằng một cuốn sách mỏng thôi, tùy theo sở thích của bạn. Có thể là tiểu thuyết hành động, trinh thám, sách kinh doanh, hoặc truyện phiêu lưu, tình cảm…Sách khiến cho tâm hồn bạn trở nên phong phú, đem lại kiến thức, và nuôi dưỡng trong lòng bạn những tư tưởng và cảm xúc trong sáng mỗi ngày.

Gọi điện cho một người bạn


Nhấc máy lên gọi cho một người bạn mà bạn quan tâm, hay gửi tin nhắn cho người mà bạn lâu rồi không liên lạc đi. Những người bạn lúc nào cũng đem lại cho bạn rất nhiều niềm vui.

Nghĩ đến những việc tốt đẹp khi đi ngủ


Và cuối cùng, trước khi lên giường ngủ, hãy mỉm cười với những điều thú vị tuyệt vời bạn đã làm trong ngày. Nghĩ đến những niềm vui bạn đã trải qua và kết thúc một ngày hạnh phúc bằng một giấc ngủ ngon nhé!
---------

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Con gái ấy mà, tại sao luôn rắc rối thế? Trong những mớ mâu thuẫn rối như tơ vò nửa muốn nửa lại không, có bao nhiêu phần trăm là sẽ làm theo trái tim sai khiến đâu? Thật ra thì cô gái nào cũng muốn yêu một chàng trai tốt, nhưng những chàng trai quá tốt lại không nên yêu một chút nào.


Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc chàng trai quá tốt ấy chẳng thật sự dành cho mình đâu. Và luôn khiến bạn nảy sinh cảm giác hồ nghi, rằng có đúng là chàng đang thật sự yêu thương mình hay chỉ là đơn thuần vì chàng tốt nên mới đối xử tốt với mình?

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy nâng niu và tôn trọng bạn quá mức để rồi mọi thứ cảm xúc lại biến thành sự xa cách. Cho dù có cố gắng đến mấy cũng chẳng thể hâm nóng được tình cảm nóng lên, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy mọi thứ không chân thật.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, căn bản vì có nhiều lúc bạn sẽ cảm thấy anh ấy đâu phải thuộc về mình bạn đâu? Anh ấy đối xử với ai cũng tốt như khi ở bên bạn, anh ấy chia sẻ nụ cười với tất cả mọi cô gái, anh ấy galant đến mức khiến bạn dễ dàng phát điên lên mỗi ngày.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy mình ngày càng xấu xa và ích kỷ. Bạn sẽ trở thành một người chỉ chấp nhất chuyện anh ấy đi với ai, tốt với ai, có vượt qua mức cho phép hay không; luôn sống trong lo âu và sợ hãi rằng một ngày nào đó người ấy sẽ chẳng còn yêu mình mà chỉ cầm chừng mối quan hệ chỉ vì không muốn bạn bị tổn thương chứ không phải vì tình yêu.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, nó sẽ khiến bạn cảm thấy như đang đặt cược toàn bộ với vận may của mình. Khi mà may mắn mỉm cười thì anh ấy xuất hiện bên cạnh, còn khi cuộc đời giành giật lấy lại, bạn sẽ phải buông anh ấy ra.

Đừng bao giờ yêu một chàng trai quá tốt, bởi vì mặc dù không để xảy ra những chuyện như trên, rất có thể anh ấy sẽ khiến bạn phát chán. Tình yêu không thể nào lấy lòng tốt và sự tử tế ra để đo lường. Người tốt như anh ấy có thể sẽ chỉ là một người chồng tốt chứ không thể là một người yêu hoàn hảo. Khi mà đang lúc thanh xuân phơi phới bạn cần phải tìm cho mình một cảm giác yêu đương mãnh liệt chứ không phải là chỉ những cái nắm tay không nặng cũng chẳng nhẹ.

Cái gì “quá” cũng thành ra hỏng bét, chỉ cần vừa đủ có khi mới là hạnh phúc bền lâu. Có thể bạn sẽ nghĩ khác, nhưng thật sự là những chàng trai quá tốt, vì thật sự ở đời làm gì có ai hoàn hảo. Có thể người ấy tốt, nhưng không hẳn bạn yêu người ấy đã là tốt đâu.
-Chuyện tình yêu-
Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời.

Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi. Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người.

Hạnh phúc là gì em biết không em ?

Hạnh phúc là được yêu và được yêu thương.


Hạnh phúc là gì em có biết hay không ?


Hạnh phúc là khi ta yêu nhau thật lòng mong gần nhau mãi mãi.


Mình sẽ chẳng bao giờ cô độc dù mình không được ở gần nhau.


Hạnh phúc của anh là ngày em hạnh phúc và bình yên bên người ấy.


Hạnh phúc là kỷ niệm và nỗi nhớ vẫn luôn đong đầy trong nhau.



Nếu ngày mà mình gặp nhau là Duyên may và ngày mình chia tay nhau cũng là định mệnh. Tháng tư về với những chùm hoa bằng lăng tím biếc ngoài ngõ,rồi tháng tư bỏ quên như gió vô tình.Để vòng tay gió không bao giờ ôm trọn hết một nỗi nhớ. Gió đến rồi gió đi.đôi lúc gió cũng không nhớ những gì về nơi gió đến.


Hạnh phúc là gì em có biết không ?


Đó có thể là đam mê và là sở thích của riêng mình. Một thứ hạnh phúc không thể nào đánh đổi mà người đời thường gọi là niềm vui. Bởi Ai cũng có một ai đó cho riêng mình, ai đó cũng có một giấc mơ cho riêng mình. Ai đó cũng có một mối tình thoáng đi qua trong cuộc đời mình. Tôi biết quá khứ là không thể nào thay đổi được.

Quá khứ cũng là một phần cuộc sống mà tôi và ai đó đã từng trải qua. Dại khờ nông nổi cũng như ngọt ngào sâu lắng đầy thiết tha lưu luyến…


Tất cả dù muốn hay không giờ cũng đã thuộc về quá khứ mà người ta nói quá khứ cũng là một kỷ niệm, đôi khi còn là một vết thương, một vết thương lòng đã lành nhưng mãi mãi cũng là vết sẹo không bao giờ liền. Đã là một vết thương khi trái gió trở trời sẽ thổn thức và đau nhói đến chạnh lòng. Khi quá khứ là nỗi đau thì hiện tại cũng là niềm Hạnh phúc. Đó có phải là hạnh phúc phải không em ?

Có đôi khi vết thương cũng nhói đau khi ai đó vô tình chạm phải.Trong những khi ấm êm, khi đau khổ, có khi đang bình yên cũng thấy nhức nhối về một nỗi đau. Nỗi đau kỷ niệm đã trở thành niềm an ủi cho chính mình cũng là một niềm hạnh phúc không thể nào quên được.

Nếu cảm xúc là vô tội thì nỗi đau cũng trở thành vô nghĩa. Tôi không biết cảm giác yêu một người và thương một người là như thế nào? Để rồi khi xa đã trở thành một nỗi nhớ cho cả một đời người đó có phải là hạnh phúc. Liệu quá khứ có thể mãi mãi ngủ yên trong hố sâu của kỷ niệm?

Hạnh phúc là một ngày nào đó đi bên ai đó mà lại nhớ đến ai đó đến nao lòng và quay quắt về một kỷ niệm đã thoáng qua trong đời. Một ngày của một lần nắm tay ai đó mà lại mơ hồ hơi ấm bàn tay ai đó của một thời dại khờ và nông nỗi.

Đó cũng là một niềm hạnh phúc khi xa người mà vẫn nhớ đến người.Một thời của nông nỗi để rồi mãi miết đi tìm hạnh phúc mà ngày xưa đã có kỷ niệm ngọt ngào thiết tha và lắng đọng đến chạnh lòng. Một thứ hạnh phúc mong manh ngày xa xưa.Để rồi bất chợt khẽ gọi tên ai đó ơi mà cứ ngỡ như ngày hôm qua vẫn còn đâu đó ở trong góc khuất nào đó trong tâm hồn mình.

Có phải giờ đây tôi phải bắt đầu một con đường không có ai đó,để rồi vẫn thấy niềm hạnh phúc luôn lung linh trong từng nỗi nhớ… Tâm hồn luôn mang một nỗi nhớ bình yên về một ai đó đã thoáng qua trong đời. Yêu và được yêu,đó là điều hạnh phúc nhất trong tình yêu. Kể cả lúc xa khi không còn thuộc về nhau nữa. Mãi mãi mất nhau trọn đời.

Đó cũng là một thứ Hạnh phúc phải không em ?
“Cuộc sống của bạn sẽ chỉ thật sự hạnh phúc khi bạn dám sống cho điều mình ước mơ” –Emmet Fox.
Mỗi một ngày và mỗi dịp có thời gian tĩnh lặng riêng cho cõi lòng, bạn đối diện với điều gì nơi mình? Phải chăng đó là một khát khao cháy bỏng nào đó trong tim mà giờ đây vì nhiều lý do mà nó chưa được thực hiện trong cuộc sống của mình?

hay buoc di

Quả thật, trong thực tế rất ít người có đủ mạnh mẽ và can đảm để thực hiện điều ước của trái tim mà thay vào đó là sống nhiệm vụ của người khác, sống sứ mạng của người khác, và sống vai trò trách nhiệm của người khác, để rồi cả cuộc sống cứ man mác buồn, cứ khắc khoải, cứ bồn chồn, và cứ thiếu thốn nên sinh ra cáu gắt, dễ bực dọc, và thậm chí bị trầm cảm.

Mỗi người chúng ta cần biết điều căn bản này là từng người một và cách đặc biệt có một nhiệm vụ và sứ mạng cao cả cần thực hiện ở cuộc sống trần thế này mà nếu ta không làm thì sẽ không ai khác có thể thay thế, và ta cũng sẽ chỉ thật sự hạnh phúc hoàn toàn, bình an hoàn toàn khi ta dám sống sứ mạng ấy một cách cụ thể nơi đời sống của mình. Bằng không, ta sẽ phải đối diện với một đêm dài lắm mộng trong suốt kiếp sống nhân sinh của mình. Khi ta thực hiện điều khao khát ở trong tim, tức là ta đồng ý đi vào con đường của thử thách và chông gai đang chờ đón ta phía trước. Trong bộ phim nổi tiếng Tây Du Ký của Ngô Thừa Ân ta thấy sứ mạng cao cả của Đường Tăng và các đồ đệ của mình được thể hiện cách rõ nét thế nào: nếu Đường Tăng từ chối đi Tây Thiên thỉnh kinh thì lấy gì có Kinh Phật giải độ chúng sanh, nếu Tôn Ngộ Không cứ ngang bướng theo ý riêng mình về sống với bầy khỉ ở Hoa Quả Sơn thì lấy ai bảo vệ Đường Tăng, nếu Trư Bát Giới không tếu tếu thì lấy đâu tiếng cười cho cả nhóm thầy trò, nếu không có phò mã làm ngựa thì ai làm phương tiện cho thầy đi lại….?

Trong thực tế cuộc sống, khi ta nhìn vào lịch sử nhân loại với biết bao nhiêu phát minh cống hiến cho sự tiện ích của cuộc sống mỗi người ta suy nghĩ gì và học được gì? Nếu Thomas Edison bỏ cuộc sau hơn 10,000 lần thất bại thí nghiệm sợi tóc bóng đèn thì liệu thế giới có được thắp sáng chăng? Nếu Isac Newton bỏ cuộc vì sức khoẻ yếu kém của mình ảnh hưởng đến sức học thì liệu thế giới sẽ đi về đâu? Nếu Bill Gates đầu hàng số phận để đi theo cái thuận tiện là tốt nghiệp ở Harvard thì thế giới có hệ điều hành Windows và bộ Office để sử dụng cho công việc ngày hôm nay chăng?… hay nói theo ngôn từ của nhạc sỹ Trần Long Ẩn ai cũng chọn việc nhẹ nhàng thì gian khổ sẽ giành phần ai? Đành rằng sống thì ai cũng muốn mình được an nhàn, thư thái, không phải vật lộn với khó khăn, nhưng nếu thế liệu cuộc sống còn có ý nghĩa chăng khi ta chỉ mới thấy khó khăn tí là lập tức đầu hàng và bỏ chạy?


Vậy làm sao để tôi biết chỗ đứng của mình trong cuộc sống và bước đi không cần suy nghĩ? Đó là bạn hãy dành thời gian tĩnh lặng và nhìn vào cõi lòng mình xem điều gì khiến bạn còn thao thức, khiến bạn bỏ ăn bỏ ngủ và hy sinh vì nó, điều gì mà khi làm nó bạn cảm thấy tim mình rộn rã một niềm vui dù bề ngoài đang gian nan và thử thách, công việc hiện tại với bạn là gì, phải chăng chỉ là cái chỗ để bạn bỏ chạy sứ mạng đích thực của mình chỉ vì một chút yếu lòng cho chuyện chính đáng của cuộc sống là cơm áo gạo tiền chăng? Hãy can đảm lên, hãy trung thực với chính mình, vì thế giới đang cần bạn để nó được hoàn thiện hơn, để mọi người nhờ bạn mà tiến bước mạnh mẽ hơn. Hãy biết rằng bạn là một con ốc vít nhỏ bé trên một con tàu lớn đang lênh đênh ngoài đại dương dậy sóng, nó đang bị phá huỷ trong từng giây phút đến mức vỡ toang vì bạn đã rời bỏ vị trí của mình để đi tìm tư lợi cho mình ở một nơi khác không dành cho bạn. Hãy trở về và đóng đúng vai trò của mình với con tàu nơi sứ mạng ấy đang đợi chờ, thì lập tức nó sẽ cập bến bình an và mọi người trên tàu sẽ reo mừng cám ơn bạn vì sự can đảm và nghĩa vụ của mình.

Nếu bạn là người thường xuyên nhìn vào điều mình khao khát ở trong tim và chỉ mong thực hiện nó, bạn sẽ tìm kiếm và để mắt đón chờ cơ hội để khi thời cơ đã điểm thì lập tức bạn hân hoan lên đường đi làm nhiệm vụ của mình mà không một chút hổ thẹn, sợ hãi, lo âu, hay nghĩ suy được mất như một người ích kỷ. Lúc ấy, bạn sẽ cám ơn cuộc đời và cuộc đời vui mừng cám ơn bạn bởi nhờ có bạn mà cuộc sống nở hoa, vườn hoa của đời thường nay có một đóa hoa vô thường dám nở ra để tô sắc cho cả vườn. Bởi thế hãy bước đi và đừng nghĩ suy là một lời mời gọi cho những con tim bất kể tuổi tác, trình độ văn hoá, hoàn cảnh sống, và địa vị xã hội đang có trong mình một điều mình ước mơ mà đã vùi chôn dưới đáy mộ sâu bấy lâu nay, hoặc đang ấp ủ chờ ngày khởi sự hãy can đảm và mạnh mẽ mà tiến bước. Hãy làm gì đó ngay từ bây giờ từng việc nhỏ một với ý hướng về điều mình khao khát thì đến một lúc nào đó cơn gió mạnh từ trời sẽ ập đến để thổi bung cái vẩy vốn che đôi mắt của ta đi để ta thấy ánh sáng và vinh quanh đang chờ đón ta tiến đến nhận phần thưởng cho người biết sống sứ mạng của mình để cống hiến cho đời, mọi cơ hội sẽ nở hoa và bạn chỉ còn đưa tay ra gặt hái vì “Thượng Đế luôn có một kế hoạch lớn lao cho mọi người, và Ngài cũng có kế hoạch cho riêng bạn”.

                                                                                                        Source "muoianhsang"

Xem thêm>>

Xem thêm>>

Đóng liên hệ [x]
hotline0906 18 40 60
-->