An Trú Trong Giây Phút Hiện Tại

logo
Sự kiện tiêu biểu

Tin mới

Showing posts with label Nghe-thuat-song. Show all posts
Showing posts with label Nghe-thuat-song. Show all posts
Hãy đọc thật chậm dãi và ghi nhớ những điều sau đây, trong sổ tay hay trong tiềm thức của bạn. Bạn hãy nhớ rằng...

20 điều bạn nên nhớ

  • Điều thứ nhất: Bằng cách nào đó, có ai đó trên thế giớí này rất yêu thương bạn.

  • Điều thứ hai: Một nụ cười của bạn có thể mang lại cả một bầu trời , hạnh phúc cho bất kỳ ai, kể cả khi họ không ưa bạn.

  • Điều thứ ba: Mỗi tối có ai đó luôn cầu nguyện cho bạn trước khi họ đi ngủ.
  • Điều thứ tư: Đối với vũ trụ bạn chỉ là một người, nhưng đối với một người, bạn là cả vũ trụ.
  • Điều thứ năm: Thiếu vắng bạn,có ai đó sẽ không sống được.
  • Điều thứ sáu: Bạn là một cá nhân đặc biệt và cũng là duy nhất.
  • Điều thứ bảy: Khi bạn phạm phải một sai lầm lớn nhất, điều tốt đẹp nhất vẫn luôn xảy ra sau đó.
  • Điều thứ tám: Khi ban nghĩ rằng thế giới này đang quay lưng với bạn, hãy nhìn lại, chính bạn đang quay lưng với thế giới.
  • Điều thứ chín: Khi bạn nghĩ rằng bạn không có cơ hội để đạt được những điều bạn muốn,chắc chắn bạn sẽ không đạt được.Nhưng nếu bạn có niềm tin, không sớm thì muộn bạn cũng sẽ có nó. 
  • Điều thứ mười: Luôn trân trọng những lời phê bình thẳng thắn, hãy quên đi những lời khen xu nịnh
  • Điều thứ mười một: Hãy luôn nói với ai đó bạn nghĩ gì về họ, bạn sẽ cảm thấy vui vẻ hơn khi họ biết điều đó.
  • Điều thứ mười hai: Nếu bạn biết mang hạnh phúc đến cho người khác, chính bạn đang mang hạnh phúc đến cho chính mình.
  • Điều thứ mười ba: Khi bạn thấy được những mặt tối của người khác , chính là lúc bạn thấy được những mặt tối của bản thân.
  • Điều thứ mười bốn: Muốn người khác thay đổi, trước hết bạn phải thay đổi.
  • Điều thứ mười lăm: Những người bạn tiếp xúc, sẽ giúp bạn nhận ra bạn là con người như thế nào.
  • Điều thứ mười sáu: Hãy yêu và bạn sẽ được yêu (Muốn nhận cái gì ,trước hết phải cho cái đó)
  • Điều thứ mười bảy: Dù người đời có cho là bạn sống viển vông , hãy sống thật tốt đẹp và sẽ có người tốt đẹp chân thành đến với bạn.
  • Điều thứ mười tám: Nếu biết lắng nghe, lời nói của bạn sẽ có sức thuyết phục.
  • Điều thứ mười chín: Nếu có ai dó thù ghét bạn,hãy mỉm cười để chứng tỏ bạn không muốn có kẻ thù
  • Điều cuối cùng: Thế giới này là của bạn, hãy trân trọng thế giới đó !
Người ta thường cho rằng kẻ biết nhìn xa trông rộng mới là người thông minh. Nhưng cổ nhân lại khuyên con người không nên nhìn quá xa, có tầm nhìn nông cạn một chút mới là bậc trí huệ. 
Một viên chức nhỏ vì nhìn xa trông rộng mà lo nghĩ tới mất mạng
Câu chuyện “Cái chết của một viên chức nhỏ” của tác giả người Nga Chekhov kể về một viên chức nhỏ vô tình đắc tội với vị tướng quân. Lúc đó, hai người đang xem kịch trong nhà hát thì cậu viên chức đó không kìm được, hắt hơi một cái, nước miếng bắn tứ tung, vô tình bắn đầy chiếc đầu hói của một vị tướng quân. 
Cậu viên chức mặt mày tái mét, trong lòng thấp thỏm lo âu. Từ lúc đó trở đi, cậu không ngừng tưởng tượng ra đủ loại viễn cảnh tồi tệ và vắt óc suy nghĩ cách tạ tội với ông. Cậu còn tưởng tượng ra cảnh tướng quân trừng phạt, hành hạ mình thật nặng nề, kinh khiếp ra sao. Cuối cùng cậu ta vì sợ quá mà chết thật.
Cậu viên chức này đã phạm phải một lỗi lớn là quá lo lắng, “nhìn xa trông rộng” quá mức. Cậu tưởng tượng ra đủ mọi viễn cảnh tồi tệ nhất có thể xảy ra trong tương lai, tự mình hù dọa mình. Do đó trong tâm cậu vô cùng mâu thuẫn, sợ hãi, và làm hại chính bản thân mình. Kỳ thực, chúng ta cũng thường phạm phải lỗi này, tức là lo quá xa, đôi khi tưởng tượng ra những điều hoàn toàn viển vông và làm khổ cái tâm vì chúng.

Lo quá xa, đôi khi ta tưởng tượng ra những điều hoàn toàn viển vông và làm khổ cái tâm vì chúng cuối cùng lại chẳng được gì. 

Việt vương vì “nhìn xa trông rộng” mà tự hại chính mình 
Trong “Lã Thị Xuân Thu” cũng có một câu chuyện đau lòng về chuyện nhìn xa trông rộng thái quá. Việt Vương có 4 người con trai. Gian thần muốn hãm hại họ bèn sàm tấu với Việt Vương rằng hoàng tử này định làm phản, hoàng tử kia sắp làm phản. Việt Vương lo lắng cho vương vị của mình đang bị đe dọa nên lần lượt giết chết 3 vị hoàng tử của mình.
Cuối cùng chỉ còn sót lại một người con trai duy nhất. Nhưng tên gian thần nọ vẫn không chịu buông tay mà tiếp tục bày kế hãm hại hoàng tử út. Lúc này Việt Vương đã không còn tin vào những lời sàm tấu của y nữa. Nhưng trớ trêu thay hoàng tử út chứng kiến cảnh các hoàng huynh của mình lần lượt bị hại chết trong lòng lo lắng không yên. Hoàng tử thầm nghĩ: “Mình không làm phản thì cũng bị vua cha xử tử như các hoàng huynh mà thôi. Lúc ấy cái mạng này của ta cũng chẳng thể giữ nổi!”. Cuối cùng hoàng tử út đã thực sự làm phản, ra tay giết chết Việt Vương.
Trước khi chết Việt Vương mới hối hận: “Sớm biết thế này thì ta đã nghe theo lời đại thần kia giết nốt đứa con trai này rồi”. Cái nhìn xa trông rộng của Việt Vương chính là luôn đề phòng người khác và tự tưởng tượng ra những viễn cảnh không có thực. Có câu: “Tướng do tâm sinh“. Khi trong tâm luôn đề phòng người khác thì hành vi và phán đoán của bạn chắc chắn sẽ không còn chuẩn mực. Do đó người ta khi hành sự thì kiêng kỵ nhất là nhìn xa trông rộng quá mức. Chi bằng chỉ nên giữ một tầm nhìn nông cạn mà thôi!

Trước khi chết Việt Vương mới hối hận: “Sớm biết thế này thì ta đã nghe theo lời đại thần kia giết nốt đứa con trai này rồi”. 

Giữ tầm nhìn nông cạn, xử lý tốt những việc trước mắt 
Nghe qua thì người có “tầm nhìn nông cạn” có vẻ không tốt lắm và lại có phần thiển cận. Nhưng nông cạn ở đây không đồng nghĩa với làm việc cẩu thả, không nhìn trước ngó sau. Nông cạn ở đây có nghĩa là chỉ quản làm tốt những việc trước mắt mà bản thân có thể làm tốt chứ không phải nghĩ ngợi viển vông, tưởng tượng ra điều huyền hoặc mà hù dọa mình. 
Trong quá trình ấy, những điều bạn lo nghĩ, những mâu thuẫn, những điều khiến bạn sợ hãi tự nhiên sẽ được hóa giải. Vậy nên tập trung vào những điều chúng ta có thể làm trước mắt mới là cách hành xử của người thông minh nhất. 
Ví như trên mặt đất có một con đường bằng phẳng, dẫu chỉ rộng 50cm thôi thì ai cũng đều có thể đi lại nhẹ nhàng, khoan thai. Nhưng nếu con đường ấy đặt trên một cây cầu độc mộc cũng chỉ rộng 50 cm, thì chắc hẳn ai cũng đều phải phấp phỏng lo âu!
Nếu phải đặt chân trên một cây gỗ rộng 50cm, hai bên đều là vách núi dựng đứng, thì mấy ai có thể bước đi một cách bình thản được đây? Vậy nên lo lắng quá nhiều quả là lợi bất cập hại, thậm chí còn gây thêm nhiều phiền toái không cần thiết. Nếu “nhìn xa trông rộng” quá mức thì trong lòng chỉ thêm nhiều âu lo, chỉ khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn mà thôi!

Tập trung vào những điều chúng ta có thể làm trước mắt mới là cách hành xử của người thông minh nhất. 

Người ta sở dĩ luôn phập phồng lo sợ vì sao? Vì nghĩ tới tương lai, trong lòng luôn canh cánh, sợ đi lệch sẽ rơi xuống vực. Kỳ thực, chúng ta không nên suy nghĩ quá nhiều. Nếu bạn không nghĩ tới những cảnh rùng rợn do tự mình tưởng tượng ra ở hai bên đường thì con đường rộng 50cm không hề khó đi. Cho nên hãy chỉ để tâm tới hiện tại, đừng suy nghĩ, lo lắng quá nhiều về những chuyện không chắc chắn trong tương lai. 
“Chuyện tương lai không chào đón, chuyện quá khứ chẳng luyến tiếc thì hiện tại mới thuận buồm xuôi gió”
Tăng Quốc Phiên từng nói rằng, khi hành sự ông luôn có một bộ tâm pháp, nguyên tắc bất di bất dịch cho mình. Chính là ông không hề nghĩ đến những chuyện xảy ra trong tương lai, cũng không dự liệu trước. Ông chỉ tập trung vào những chuyện của hiện tại. Như vậy sẽ khiến công việc không trở nên phức tạp và bớt rối loạn hơn. Hiện tại bạn đang làm việc gì thì cứ chuyên tâm làm việc đó. Khi chuyện ấy đã qua đi rồi thì cũng đừng lưu luyến. Như vậy mới là cách xử trí của người thông minh. 
“Tầm nhìn nông cạn” kỳ thực lại giúp con người buông bỏ những phiền não về tương lai và vương vấn trong quá khứ, để có thể sống vui vẻ và toàn tâm toàn ý với hiện tại. Làm được điều này chúng ta cũng khiến cuộc sống của mình thú vị và hạnh phúc hơn.
Theo Cmoney
Biển rộng mênh mông không bờ không bến, không có giới hạn, là bởi nó không cự tuyệt bất kỳ một giọt nước nào. Núi có thể đứng cao sừng sững vạn trượng, là bởi nó không từ chối dẫu chỉ một hòn đá nhỏ…
Nước được xưng là có lòng bao dung vĩ đại, bất luận là ân oán, đúng sai, vô luận là giọt nước ở sông lớn hay dòng suối nhỏ, đều có thể giống như Lâm Tắc Từ đã nói: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại, bích lập thiên nhận, vô dục tắc cương’. Ý rằng, biển lớn dung nạp trăm nghìn sông, bởi tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại, vách núi nghìn trượng sừng sững, vì không mang dục vọng mới có thể trường thành.
Một cái bát, chỉ có thể đựng đầy một bát nước; một cái thùng, chỉ có thể đựng đầy một thùng nước. Ao hồ sông biển, lớn nhỏ không đồng đều, vậy nên dung lượng cũng khác nhau. Lớn thì mới có thể dung nạp vạn vật, chứa đựng muôn loài.
Nước Mỹ được xưng là xã hội di dân, hơn một trăm năm nay đứng đầu thế giới. Sở dĩ đất nước này lớn mạnh, một trong những nguyên nhân, chính là ở đây có thể dung nạp người tài của các dân tộc, chủng tộc, cũng như các loại học thuyết tư tưởng khác nhau.
Tấm lòng bao dung lớn bao nhiêu, thành tựu lớn bấy nhiêu
Dung lượng lớn nhỏ, từ góc độ của con người mà nói, chính là tấm lòng độ lượng. Có câu thơ rằng “Tướng quân ngạch thượng khả tẩu mã, tể tướng đỗ lý năng xanh thuyền”, nghĩa là: trán tướng quân có thể phi ngựa, bụng thừa tướng có thể chèo thuyền. Ý ở đây là khen ngợi người có tấm lòng khoan dung rộng mở, cũng là khuyên nhủ con người nên rộng lượng và khoáng đạt trong cách đối nhân xử thế.
Người có tấm lòng bao dung mới có thể trở nên vĩ đại.
Lại có câu nói chế giễu người ta, gọi là “bụng chim ruột gà, tầm nhìn của chuột”, đó chính là nói con người ta bụng dạ hẹp hòi, thiếu tấm lòng bao dung. Có rất nhiều đức tính không tốt đều liên quan đến bụng dạ hẹp hòi, ví như đố kỵ, tranh đấu, cuồng vọng, hiển thị, v.v…
Từ tấm lòng khoan dung của một người, có thể nhìn thấy được thành tựu của người đó. Có tấm lòng khoan dung lớn bao nhiêu thì hưởng phúc lớn bấy nhiêu, có lòng khoan dung lớn bao nhiêu thì thành tựu sự nghiệp lớn bấy nhiêu. Phúc báo và sự nghiệp ở đây, không chỉ là vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu mà người thường nói đến, cũng không chỉ là thanh danh hiển hách của một đời một kiếp này.
Chính là giống như Đức Chúa Giê-su gánh chịu tội nghiệp cho người đời mà bị đóng đinh lên trên cây thập tự giá, nhưng Đạo mà Ngài giảng mãi được lưu truyền cho đến tận ngày hôm nay. Khổng Tử cả một đời chu du các nước, không ngại gian khổ, phiêu bạt khắp nơi, sau khi mất đã trở thành gương sáng muôn đời, soi sáng cả vùng đất phương Đông..
Tấm lòng rộng mở, hóa địch thành bạn
Abraham Lincoln – Tổng thống vĩ đại của Hoa Kỳ xuất thân bần hàn, nhưng tấm lòng rộng lớn, có thể bao dung người của các sắc tộc khác nhau, bao gồm cả những người đã chế nhạo lăng nhục ông. Có một Thượng nghị sĩ đã từng lăng nhục ông trước mặt mọi người, giễu cợt cha ông chỉ là thợ đóng giày, nhưng Lincoln không chút ái ngại mà chân thành đáp lại, cuối cùng nhận được một tràng pháo tay, hóa địch thành bạn.
Sau khi Lincoln được bầu chọn là tổng thống, có người khuyên ông tấn công tiêu diệt những kẻ thù chính trị trước đây, ông nói: “Chúng ta chẳng phải đang muốn tiêu diệt những kẻ thù chính trị hay sao? Vậy thì khi chúng ta trở thành bạn bè, kẻ thù chính trị không còn tồn tại nữa”.
Lincoln bất chấp sự phản đối của mọi người để chọn dùng Ulysses Simpson Grant, người mà nghiện rượu như mạng sống, tính tình nóng nảy; nhờ vậy mà sau này đã giành được thắng lợi trong chiến tranh Nam – Bắc. Về sau “chân thành và khoan dung giống như Lincoln” đã trở thành câu ngạn ngữ của Mỹ, trở thành một bộ phận trong nền tảng văn hóa nước này.
Những câu chuyện này vốn không giống như kiểu cách ‘diễn kịch’ của con người thời hiện đại, cũng không phải là hành vi hứng khởi trong lúc nhất thời, mà là thể hiện cảnh giới tâm tính của sự chân thành. Họ chính là có lòng khoan dung to lớn như thế, có tấm lòng rộng lớn như thế, vậy nên những khó nạn từ trời giáng xuống mới không lay động được họ.
Lincoln nói: “Chúng ta chẳng phải đang muốn tiêu diệt những kẻ thù chính trị hay sao? Vậy thì khi chúng ta trở thành bạn bè, kẻ thù chính trị không còn tồn tại nữa”.
Còn đối với những người lòng dạ hẹp hòi mà nói, chưa cần phải kể đến những lăng nhục như vậy, ngay cả những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cũng có thể khiến họ canh cánh trong lòng cả một đời. Những mâu thuẫn dẫn đến bi kịch người sống kẻ chết chỉ bởi một câu nói vốn không phải là hiếm thấy trong xã hội ngày nay. Một ly nước, chỉ cần cho vào một ít bùn, ly nước sẽ bị đục ngay; còn biển cả mênh mông kia, hàng ngày nghìn vạn con sông đổ về, mà cuối cùng vẫn không thấy nó thay đổi. “Mọi người đều khen ngợi anh ta, nhưng anh ta lại không bởi vậy mà trở nên cao ngạo. Người trong xã hội đều chê trách anh ta, anh ta cũng không vì vậy mà chán nản uể oải”, tấm lòng như vậy, thử hỏi ai còn có thể động đến được đây?
Người mà lòng dạ hẹp hòi, thì cũng xem một vết xước nhỏ thành quan nạn sinh tử, chỉ vì chút lợi nhỏ nhoi mà buồn mà vui, quên cả sống chết, vì chút hư danh mà cả đời không sao buông bỏ được.
Ếch ngồi đáy giếng, phạm vi thấy được chỉ là đường kính trong phạm vi một trượng; Hà Bá ngắm nhìn đại dương, mới biết bản thân mình thật sự quá ư nhỏ bé. Vậy tại sao chúng ta không thử thay đổi chính mình?
Trái đất trong vũ trụ mênh mông này chẳng qua chỉ là một hạt bụi, nếu bạn dám mở rộng tấm lòng, thì có lẽ, cả kỳ quan vũ trụ mênh mông tráng lệ cũng sẽ mở ra cho bạn.

Suy ngẫm về bản thân
Bạn có hài lòng với cuộc sống của mình không?

 Nếu câu trả lời là không, hãy đọc lại bài viết này:


Có người nhìn rồi hỏi: “Tại sao lại thế?”.


Nhưng tôi mơ những điều chưa bao giờ có,


nên tôi bảo:


“Sao lại không chứ?”.


-George Bernard Shaw-


Có quan điểm cho rằng: “Cuộc đời không phải là thảm hoa hồng”. Một bài hát kinh điển của ban nhạc Rolling Stones có câu “Không phải lúc nào cũng có được cái mình muốn”. Người ta đã bê nguyên kiểu suy nghĩ ấy thành thói quen chấp nhận sự tầm thường trong cuộc sống, cản trở sự phấn đấu đi lên.


Tư tưởng ấy hoàn toàn đối lập với ba giả định cơ bản về bản chất và bản năng thành công của con người:

1.     Bản thân con người biết trả lời câu hỏi điều gì làm họ hạnh phúc.

2.     Họ có năng lực cá nhân biến câu trả lời nội tâm ấy thành hiện thực.

3.     Ai cũng có thể sống như ý muốn.

Ba giả định này, khi so sánh với tư tưởng tiêu cực trên, có thể gây ra cảm giác mạnh mẽ hay khiếp sợ, tuỳ niềm tin và những quy tắc chi phối đời sống mỗi người.

Nguyên tắc sống thế nào cũng ảnh hưởng đến màn lọc nhận thức hiện thực của mỗi cá nhân. Nếu nghiêng về hướng suy nghĩ tiêu cực, bạn sẽ nhận đúng kết quả như vậy. Bạn cứ việc bao biện cho những hạn chế của bản thân để cuối cùng, chúng sẽ khiến bạn khuất phục. Còn nếu đi theo giả định tích cực, rất có khả năng bạn sẽ vươn cao hơn chỗ đứng tự nhiên của mình trên thế giới.

Có thể với bạn, dù đường đời trải thảm hoa hồng hay chỉ có bùn lầy, bạn cũng quyết vươn đến thành công. Tuy vậy, câu hỏi thực tế là: “Bạn có mãn nguyện với con đường bùn lầy ấy không?”.

Cuộc chơi chỉ bắt đầu khi bạn tung xúc xắc – con xúc xắc của sự khao khát thành công. Khi cho phép mình tưởng tượng và nói lên những “ý muốn” thật lòng, gỡ bỏ rào cản trên đường đời, sẽ không còn gì có thể cản trở bạn thực hiện giấc mơ của mình. Khi thành công là điều bạn thật sự mong muốn, bạn đã đặt chân lên con đường biến điều đó thành hiện thực. 
Chúng ta có thể dễ dàng yêu thương người đã đối xử tốt với mình, nhưng bao dung với người không tốt với ta mới thật khó. Và điều đó không phải ai cũng có thể làm được.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng trôi chảy, đâu chỉ có tình yêu thương hay sự đoàn kết, bởi làm sao tránh được những va chạm hay xích mích, hay có thể là lòng thù hận. Chính vì thế mà Đức Phật từ bi đã dâng tặng riêng cho con người một lễ vật cao quý, là báu vật của mọi mối quan hệ, tài sản đáng giá nhất trên đời. Đó chính là sự tha thứ, hay còn gọi lại lòng khoan dung.
Đức Phật từ bi đã dâng tặng riêng cho con người một lễ vật cao quý, là báu vật của mọi mối quan hệ, tài sản đáng giá nhất trên đời, đó chính là sự tha thứ. 
Lấy đức báo oán cảm hóa nước láng giềng
Hai nước láng giềng Lương và Sở có mối quan hệ cực kỳ tốt đẹp là nhờ sự bao dung của Tống Tựu (quan huyện lệnh biên giới của nước Lương).
Vốn là quân doanh ở biên giới nước Lương và nước Sở đều trồng dưa, nhưng cách trồng lại khác nhau. Quân lính nước Lương cần cù, thường xuyên chăm sóc cho ruộng dưa, nên dưa phát triển rất tốt; quân lính nước Sở lười biếng, ít khi chăm sóc ruộng dưa nên dưa chậm phát triển.
Huyện lệnh nước Sở thấy vậy, giận dữ trách mắng quân lính không biết trồng dưa. Quân lính nước Sở trong lòng ghen tỵ vì dưa nước Lương tốt hơn, trong đêm liền lén phá hoại ruộng dưa nước Lương, khiến cho cả ruộng dưa bị chết khô.
Quân lính nước Lương phát hiện ra sự việc này liền báo lên huyện, cũng muốn phá hoại ruộng dưa nước Sở để trả thù.
Tống Tựu nghe trình báo vậy bèn nói: “Không được, sao có thể làm như vậy được. Kết thù báo oán là tự chuốc lấy tai họa. Người ta làm việc xấu mà mình cũng làm theo, tại sao lòng dạ lại hẹp hòi đến thế? Tôi có cách giải quyết thế này, hàng đêm sai người qua đó, âm thầm tưới cho ruộng dưa của họ mà không để cho họ biết”.
Thế là hàng đêm quân lính nước Lương đều qua tưới ruộng dưa cho nước Sở. Quân lính nước Sở sáng sớm đi thăm ruộng dưa, phát hiện dưa đều đã được tưới nước, ngày qua ngày sinh trưởng rất tốt. Lính nước Sở thấy kỳ lạ liền chú ý theo dõi mới phát hiện ra là quân lính nước Lương tưới giúp. Huyện lệnh nước Sở nghe được chuyện này thấy rất vui liền báo cáo tường tận cho vua nước Sở.
Vua nghe xong cảm thấy xấu hổ mà đỏ mặt, liền nói với các quan chủ quản: “Đây là người nước Lương ngầm trách móc chúng ta”.
Sau đó vua cho mang lễ vật đến tạ lỗi với Tống Tựu, đồng thời xin được kết giao với vua nước Lương. Từ đó quan hệ giữa hai nước Lương và Sở trở nên tốt đẹp.
(Trích theo “Tân Tự tạp sự tứ”)
Chúng ta có thể dễ dàng yêu thương người đã đối xử tốt với mình, nhưng bao dung với người không tốt với ta mới thật khó. 
Lúc giận giữ không nên làm gì
Thuở xưa tại một làng quê nọ, đến mùa sưu thuế nhà vua cử các quan đi thu. Khi vị quan viên đến nhà một lão tiều phu nghèo để thu tiền thì lão khóc lóc van xin cho khất đến kỳ sau. Vị quan viên kia hết sức giận dữ vung kiếm lên định chém gã tiều phu, để làm gương cho dân chúng trong vùng vì lão đã khất nợ quá nhiều lần.
Trước cái chết, gương mặt lão tiều phu từ đau khổ bỗng chốc bình tĩnh lạ thường lão nói: “Thưa ngài, cho tôi nói vài lời trước khi chết. Trước đây tôi cũng là một người hạnh phúc bên vợ và hai con nhỏ, nhưng chỉ vì sự giận dữ nhất thời, tôi phải sống cô độc suốt ba mươi năm nay. Tôi nhận ra rằng lúc giận dữ mình không nên làm gì cả. Cái chết coi như là hình phạt cuối cùng cho sự giận dữ trước đây của tôi vậy”.
Nói xong ông lão nhắm mắt yên bình chờ cái chết đến với mình. Nhưng đột nhiên vị quan viên kia đã rút kiếm trở lại và tha cho ông lão.
Sau một ngày làm việc mệt nhọc, vị quan viên kia về nhà thì trời rất tối. Ông nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ, cảnh tượng trước mắt khiến ông đau thắt: vợ ông đang ôm một người đàn ông ở trên giường ngay khi ông vắng nhà. Hai tay nắm chặt, cơn giận dữ bốc lên ngùn ngụt, sẵn thanh kiếm trong tay ông muốn vung lên chém đôi gian phu dâm phụ này, nhưng câu nói ông lão bỗng vang lên “lúc giận dữ mình không nên làm gì cả”.
Kiềm nén nỗi đau, vị quan viên thu kiếm trở lại đi ra và nghĩ thầm: “Nàng ngày thường yêu thương ta là thế, không lẽ vì việc này ta hà tất phải giết người, nàng muốn sao thì tùy vậy…”.
Vợ ông nghe tiếng động cũng choàng tỉnh giấc: “Sao chàng về trễ vậy? Tối nay thiếp cũng chưa ăn gì đợi chàng về thì ngủ quên mất…”.
Chưa kịp dứt lời, vị quan viên nói: “Sao nàng lại làm vậy với ta, kẻ kia là ai?”
Vợ ông ngạc nhiên: “Kẻ nào chứ, đó là con trai của chúng ta, thiếp và con chơi trò chơi nên nó đòi mặc đồ của chàng đó, chàng nhìn xem”.
Lại gần vị quan viên giật mình, thấy cậu con trai nhỏ đang ngủ say trong bộ đồ của ông.
Mỉm cười, vị quan viên nghĩ thầm: “May thật! Chút nữa thì sự giận dữ của ta đã lấy mất hai mạng người mà ta yêu quý nhất”.
Đến kỳ sưu thuế sau, ông lão thấy vị quan viên đi tới đã chạy ra nghênh đón: “Thật tạ ơn ngài, nhờ ân ngài tha cho tôi, kỳ này tôi trúng lớn nên đủ tiền nộp tất cả khoản nợ trước đây cho ngài…”
Chưa kịp dứt lời vị quan viên vui vẻ nói: “Ta đến đây là để cảm ơn lời khuyên của ông, mọi khoản nợ coi như khấu trừ ta không lấy”.
Trong sự khoan dung cũng ẩn chứa quy luật nhân quả rất sâu sắc. Khi bạn khoan dung với người khác, cũng chính là đang gieo mầm phúc lành cho bản thân sau này. 
***
Nếu nước Lương không dùng thiện niệm âm thầm tưới ruộng dưa cho nước Sở, mà ngay khi ấy nóng giận trả thù, thì liệu hai nước có thể thành tình láng giềng tốt đẹp, hay ngược lại là chiến tranh, xung đột? Nếu vị quan viên kia không khoan dung với vợ, thì có lẽ ông đã giết nhầm hai mạng người mà ông yêu quý rồi ôm hận cả đời.
Đức Phật dạy: “Giữ sự tức giận giống như nắm than nóng trong tay với ý định muốn ném nó vào người khác. Nhưng bạn lại là người đầu tiên bị thiêu cháy”.
Vậy sự khoan dung không chỉ mang lại sự hòa bình, cảm hóa được kẻ xấu mà còn giúp bản thân chúng ta được an tĩnh trong tâm hồn.
Sự khoan dung không chỉ mang lại sự hòa bình, cảm hóa được kẻ xấu mà còn giúp bản thân chúng ta được an tĩnh trong tâm hồn.
Trong sự khoan dung cũng ẩn chứa quy luật nhân quả rất sâu sắc. Khi bạn khoan dung với người khác, cũng chính là đang gieo mầm phúc lành cho bản thân sau này.
Người nuôi dưỡng lòng hận thù, chỉ tự chuốc lấy sầu não cho chính mình. Khi người khác đánh bạn một cái, dẫu bạn có đánh trả lại thì liệu vết thương của bạn có thể lành hay không. Chi bằng chúng ta hãy khoan dung, buông xả để tâm nhẹ nhàng thanh tịnh và có được giá trị hạnh phúc vững bền.
Vốn xinh đẹp, thông minh, lại lấy được người chồng tài hoa, cô được mọi người ngưỡng mộ, nói cô có mệnh phú quý. Nhưng mà cuộc sống không mãi êm đềm như vậy, thế sự như mê, trong phúc có họa, trong họa được phúc…
Con người ngày nay, thân bệnh cũng nhiều mà tâm bệnh cũng không hề ít. Có người vì quá đau buồn chuyện gia đình chồng con mà sinh bệnh; có người trầm cảm, lúc nào cũng mặt mày ủ dột, tinh thần không sao khởi lên được; lại có người vì quá áp lực trong chuyện kinh doanh làm ăn mà tinh thần trở nên khủng hoảng… Tất thảy đều đi tìm bác sỹ hòng cứu nguy.
Bác sỹ Trung y Ôn Tần Dung người Đài Loan là người đã chứng kiến rất nhiều các trường hợp khác nhau như vậy của bệnh nhân. Và dưới đây là một câu chuyện chân thực được bà kể lại:
***
Sinh cơ của thiên địa, một năm có Xuân sinh, vạn vật sinh sôi nảy nở; Hạ trường, mùa Hạ kéo dài; Thu thu, mùa Thu đến lúc thu hoạch; cho đến Đông tàng, vạn vật bắt đầu héo úa, điêu linh, lá rơi về cội. Trong mùa quan trọng này, thường khiến người ta nghĩ ngợi sâu xa, nghĩ đến đời người phải tiếp tục như thế nào? Trong cuộc đời mỗi người đều kiếm tìm một nơi tốt đẹp, khi mặt trời lặn, luôn mong muốn có một tổ ấm ấm áp, có thể tránh mưa tránh gió, ổn định cuộc sống lâu dài.
Cô là một cô gái khuê các con nhà khá giả, năm 28 tuổi được gả cho người đàn ông làm nghề bác sĩ. Lúc đó những người bạn thân đều chúc mừng cô, nói cô có mệnh phú quý, kết hôn với người đàn ông hoàng kim. Chồng của cô rất có tâm lập nghiệp, mở rộng và đầu tư rất nhiều cho sự nghiệp. Hàng ngày cô cũng ở lại phòng khám phụ giúp chồng, mỗi ngày nghe nhiều thấy nhiều cũng học được không ít kiến thức y học. Về sau cô quyết định đi học, bởi thông minh nên rất nhanh lấy được bằng y sỹ, rồi mở phòng khám riêng. Phòng khám của cả hai vợ chồng cô ngày càng phát triển và đông khách, cô và chồng cũng luôn bận rộn với công việc của mình.

Cô quyết định đi học, bởi thông minh nên rất nhanh lấy được bằng y sỹ, rồi mở phòng khám riêng.

Nhưng mà, cuộc sống không mãi êm đềm trôi qua như vậy. Thế sự như mê, tạo hóa thường thử thách con người, trong phúc có họa, trong họa được phúc. Đột nhiên có một ngày cô đến phòng khám tư của tôi. Mới một năm không gặp, mà trông cô dường như đã già thêm 10 tuổi. Tôi rất kinh ngạc hỏi cô: “Cô vẫn khỏe chứ? Có chuyện gì xảy ra sao? Hay cô có chỗ nào không được tốt?”.
Cô ấy do dự nói: “Cuộc hôn nhân của tôi xuất hiện người thứ ba, là trợ lý rất giỏi trong phòng khám”.
Bởi vì cô ấy không đối phó nổi với hai người họ, nên chỉ có thể tác thành cho họ mà thôi. Nhưng người chồng lại đưa ra yêu cầu bắt buộc cô phải chi trả phí ly hôn bốn ngàn NDT. Trời ạ! Ở đâu ra cái lý như vậy? Sau khi nghe xong, tôi rất lo lắng bèn nói với cô ấy: “Mệnh của cô rất quý giá, là mệnh phú quý vô cùng trân quý!”.
Thì ra trong lúc cô ấy không hay biết gì, người chồng đã dùng tên của cô làm rất nhiều chi phiếu giả, tổng cộng cũng hơn bốn ngàn NDT. Khi mọi chuyện bại lộ, các chủ nợ đã đến vây quanh phòng khám của cô, hơn nữa còn uy hiếp, đe dọa, dùng hết mọi thủ đoạn để đòi nợ. Đến số tiền mà cô dành dụm được cũng bị lấy đi, không chừa lại một đồng nào, thật sự là mất hết tất cả.
Thời điểm đó giống như từng nhát dao vừa nhanh vừa bén không ngừng dày vò cô ấy. Phải làm gì mới có thể vượt qua giai đoạn khó khăn, đau khổ trùng trùng này? Mùa Đông đã đi qua nhưng mùa Xuân trước sau vẫn không chịu đến, mặt trời lặn, đêm đen kéo dài vô tận, bình minh mãi chẳng thấy đâu. Cho dù đau buồn vẫn phải vượt qua, vì vậy cô đến Tòa án xin phán quyết ly hôn. Cô hy vọng một nơi tràn đầy chính nghĩa như vậy sẽ giúp mình được giải thoát, tuy nhiên vụ việc vẫn bị kéo dài, chậm trễ không giải quyết. Cô ấy cũng không còn cách nào, cuối cùng người của Tòa án bảo hai bên hãy tự hòa giải riêng với nhau.

Thế sự như mê, tạo hóa thường thử thách con người, trong phúc có họa, trong họa được phúc. 

Có đôi khi pháp luật không bảo vệ được người tốt, không trừng phạt được kẻ xấu, hơn nữa lại là lợi thế cho những kẻ xảo quyệt. Sống trong hoàn cảnh như thế, tình trạng tinh thần và tâm lý của cô như đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Cô ấy là một tín đồ thành kính của Kitô giáo, mỗi ngày đều cầu nguyện với Chúa trời. Trong cơn bế tắc, cô muốn có một con dao sắc nhọn, có thể chém đứt tất cả sóng to gió lớn, nhưng những cơn sóng kia càng thêm hung ác nhấn chìm cô. Bởi vậy cô chỉ có thể cô đơn giữa muôn trùng sóng biển mà cầu cứu Chúa.
Cô ấy tuyệt vọng nghĩ, có phải Chúa đã bỏ rơi mình rồi chăng? Cô ấy đi khắp nơi gặp các bác sỹ tâm lý, tham gia học lớp Tâm linh. Tuy nhiên, một trái tim đã vỡ nát với rất nhiều vết thương, trước sau vẫn không thể tìm thấy an bình. Cả người cô ấy đều rơi vào vực sâu, nhưng mọi việc vẫn không dừng lại ở đó, vẫn còn có chuyện kinh hãi hơn đang chờ đợi cô… Bác sỹ thông báo cô bị ung thư buồng trứng.
Tôi nghe hết những chuyện đáng buồn và bi thảm của cô, liền giúp cô châm cứu huyệt bách hội, thần đình, rồi không ngừng xoa bóp huyệt hợp cốc, thần môn, rồi lấy khăn giấy giúp cô ấy lau nước mắt.
Đơn vị đo lường có dài có ngắn, cũng có những căn bệnh bác sĩ không trị khỏi được. Cho dù là châm cứu hay thuốc thang cũng không thể trị khỏi căn bệnh của vận mệnh.
Đầu tiên phải giúp cô ấy có dũng khí sống tiếp, tinh thần có vấn đề cần phải khắc phục và ổn định, dùng âm nhạc nghệ thuật để chữa trị tâm hồn. Vì vậy, tôi đã mời cô ấy đến xem buổi trình diễn của Chương trình nghệ thuật Shen Yun. Hôm đó, bức màn vừa được kéo ra, chúng tôi nhìn thấy một vùng ánh sáng rực rỡ chói lòa, chúng Thần, Phật, Bồ Tát, La Hán, Thiên Vương đạp mây giáng xuống trần.
Cô ấy kinh ngạc thốt lên: “Ôi… Thật sự rất giống Thiên đường! Giống như đang ở trong thế giới Thần Phật vậy, vừa mỹ diệu, vừa chấn động! Trường năng lượng thật mạnh”.

Shen Yun – Chương trình biểu diễn nghệ thuật hàng đầu thế giới khôi phục văn hóa 5.000 năm Trung Hoa. 

Tôi nhìn thấy nước mắt của cô ấy lã chã rơi, mọi lo lắng, buồn khổ, sợ hãi trên khuôn mặt ngày nào trong giờ khắc này đều đã biến thành xúc động. Gương mặt của cô giống như đã được khóa lại tất cả mọi đớn đau, giống như con ngựa dừng cương rời xa trường đấu, thoát khỏi cơn ác mộng. Mặc dù trên khuôn mặt ấy vẫn còn nước mắt, nhưng đó là một sự thanh thản hiếm hoi.
Sau đó, mỗi năm cô ấy đều mua vé đắt nhất để xem chương trình biểu diễn của Đoàn Nghệ thuật Shen Yun. Cô ấy thật tâm chia sẻ với tôi rằng, được xem Shen Yun biểu diễn mới thật sự là mệnh phú quý.
Mặc cho gió đông lạnh lẽo, rét mướt, cô ấy vẫn giống như một đóa mai nở rộ giữa mênh mông tuyết trắng. Cuối cùng cô ấy ly hôn, nhiều năm qua vẫn chiến đấu với bệnh tật, nỗ lực trả món nợ của chồng trước. Trên con đường đầy rẫy chông gai, cô ấy vẫn can đảm và vững vàng bước tiếp…

Xem thêm>>

Xem thêm>>

Đóng liên hệ [x]
hotline0906 18 40 60
-->