An Trú Trong Giây Phút Hiện Tại

logo
Sự kiện tiêu biểu

Tin mới

Showing posts with label Hon-nhan. Show all posts
Showing posts with label Hon-nhan. Show all posts
Bạn có bao giờ cảm thấy rằng “đối tác” của bạn không lắng nghe bạn? Có vẻ như mỗi lần bạn đưa ra những chủ đề nhạy cảm như nuôi dậy con cái, tiền bạc, chia sẻ việc nhà… thì cuộc nói chuyện với chồng bị biến hóa thành một cuộc khẩu chiến. Hoặc đôi khi bạn im lặng cho xong chuyện. Hoặc nếu bạn nói gì, chồng bạn cũng chỉ gật đầu hứa hẹn rồi để đấy.

Dưới đây là lời khuyên về cách giao tiếp sẽ phá vỡ sự phòng thủ và bất hợp tác của hai người:

1. Chọn chủ đề chồng thích

Không phải lúc nào cũng được nói về bản thân. Chìa khóa để có một cuộc trò chuyện cởi mở là hãy nói về những điều cả hai người quan tâm, nhất là mối quan tâm của chồng bạn. Gợi chuyện bằng chủ đề chồng bạn thích và cùng trao đổi. Nếu bạn không biết chồng mình thích gì thì chắc bạn cần tìm hiểu ngay bây giờ.
11 lời khuyên về cách giao tiếp với chồng it nói chuyện

2. Biến bữa cơm thành cuộc trò chuyện

Rất nhiều gia đình thường ăn tối với chiếc tivi trước mặt và cả nhà chả ai nói với ai chuyện gì ngoài việc chăm chú vào chiếc tivi. Loại bỏ những âm thanh không cần thiết sẽ giúp mọi người dễ trò chuyện với hơn và câu chuyện cũng tập trung hơn.

3. Gợi chuyện

Có rất nhiều cuốn sách thú vị mà có đầy đủ các chủ đề cuộc trò chuyện ngẫu nhiên. Đôi khi người ta không muốn nói chuyện về ngày của họ, công việc của họ, cuộc sống của họ. Nói về những tình huống giả định là một cách tuyệt vời để có một cuộc trò chuyện thú vị và thông tin. Bạn có thể học hỏi rất nhiều những điều mới lạ về nhau bởi có cuộc trò chuyện mới.

4. Thể hiện bản thân

Để bắt đầu câu chuyện thực sự, bãn hãy yêu cầu chồng ngồi lại, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào chồng và nói những gì bạn muốn. Hãy thể hiện rằng bạn rất nghiêm túc, câu chuyện quan trọng với bạn để anh ấy tập trung, chú ý và trò chuyện. Hãy trung thực, nói thẳng vấn đề và không quy kết đỗ lỗi. Bạn nên chấp nhận những trách nhiệm thuộc về mình và cũng yêu cầu sự hợp tác, giúp đỡ của chồng để giải quyết vấn đề.

5. Nói ít và lắng nghe

Đừng cố gắng níu kéo chồng nói chuyện bằng cách lan man các vấn đề. Hãy cho chồng một cơ hội, khi anh ta quyết định nói chuyện, bạn sẽ có một người lắng nghe.
6. Bắt đầu từ cái nhỏ
Bắt đầu với các cuộc hội thoại nhỏ và xây dựng cho những vấn đề lớn hơn. Làm sao để chồng bạn có thể tin tưởng bạn như là một người nghe.

7. Cụ thể về những gì bạn muốn

Thay vì nói “Em muốn anh giúp làm việc nhà”, bạn sẽ nhận được phản ứng tốt hơn nếu giải thích rõ ràng hơn những gì bạn thực sự muốn. Ví dụ: Anh có thể giúp em đi chợ chiều nay không? Em muốn chủ nhật anh dành nhiều thời gian ở nhà với vợ con thay vì đi uống bia.

Khi bạn cụ thể về nhu cầu của bạn, chồng bạn cảm thấy rằng bạn không “tấn công” anh ta mà chỉ là yêu cầu làm một việc cụ thể. Nếu bạn chỉ nói “Anh làm việc nhà cho em” thì chồng bạn có thể nghĩ bạn đang ám chỉ rằng anh ta lười biếng hoặc không quan tâm tới nhà cửa, chả khác gì bạn đang càu nhàu rằng “Anh chẳng bao giờ giúp vợ việc gì”.

8. Đừng lôi chuyện quá khứ ra

Bạn cần đặc biệt lưu ý tới vấn đề này. Đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia. Ví dụ bạn đang nói chuyện với chồng về vấn đề của ngày hôm nay mà lại quàng xiên sang lỗi lầm cách đây 1 năm của chồng mà anh ta đã xin lỗi. Một mối quan hệ không phải là một chiếc thẻ tích điểm của tất cả các sai lầm và quyền cam kết trong lịch sử của nó.

9. Không độc quyền trò chuyện

Điều này rất quan trọng khiến người đối thoại với bạn có thể dễ dàng trao đổi cảm xúc, làm không khí bớt căng thẳng và không làm người khác hay chính mình tổn thương. Có phải bạn luôn khư khư ý nghĩ rằng những lời duy nhất bạn muốn nghe bây giờ là “Anh xin lỗi” hay “Anh sẽ làm những gì em muốn”? Đó không phải là cách một cuộc trò chuyện thực sự giữa hai vợ chồng tồn tại. Có được và mất, chia sẻ và trách nhiệm. Không vấn đề nào hoàn toàn là lỗi của một người. Có thể chính bạn cũng góp phần tạo nên vấn đề và chắc chắn cũng có những cách bạn có thể cải tạo nó.

Hãy nhớ rằng việc cố bắt lỗi sai hay đúng cho nhau không làm tình hình tốt hơn. Lắng nghe nhau và thừa nhận những mặt chưa được của nhau và cùng giúp nhau giải quyết sẽ luôn tạo ra lối thoát cho vấn đề.

10. Thể hiện rằng bạn đánh giá cao chồng mình

Bạn từng nghe các chuyên gia nuôi dậy con cái khuyên rằng không nên mắng mỏ con khi con mắc lỗi và cần phải khen ngợi chúng khi chúng làm được việc gì đó. Hãy làm điều tương tự với chồng bạn. Hãy thừa nhận những điều chồng bạn đã làm hoặc ít nhất là thái độ hợp tác chân thành của chồng trong việc thay đổi.

Ít nhất, bạn có thể cảm ơn anh ấy đã nghe bạn và dành thời gian nói chuyện quan trọng của anh ấy với bạn. Sau cuộc trò chuyện, thái độ duy nhất bạn nên giữ chính là tỏ ra biết ơn bất cứ sự thay đổi tích cực của chồng dù là nhỏ. Chúng ta thường ám ảnh về tính bảo thủ của chồng về chuyện anh ta luôn coi mình đúng.

11. Cho chồng biết bạn cần họ

Đôi khi chỉ vì cách nói mà khiến mọi chuyển bị đẩy xa hơn vấn đề của nó. Ví dụ bạn càu nhàu với chồng rằng “Anh không bao giờ giúp em việc nhà”, “Anh làm hư lũ trẻ quá!”. Và khi đó chồng bạn sẽ cố gắng biện minh cho những gì anh ta nói với cả chuỗi những bất bình kiểu: Tôi phải làm cả đống việc để lo kiếm tiền cho cái nhà này, còn đòi hỏi gì nữa… Bạn muốn chồng giúp mình nhưng cách nói đó lại “phản chủ”. Thực ra chồng bạn sẽ có thể giúp bạn nếu như bạn không tỏ thái độ kiểu phàn nàn về cách làm việc của chồng và chồng bạn thì nghĩ rằng mình chẳng bao giờ làm hài lòng vợ.

11 lời khuyên về cách giao tiếp với chồng it nói chuyện

Vì vậy hãy lựa chọn ngôn từ một cách cẩn thận. Bạn thể bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách nói khác: “Em rất mệt, anh có thể giúp em rửa bát được không?”, “Thứ bẩy anh cũng đi suốt, em ở nhà rất buồn”. Bằng cách này bạn làm cho đối tác thấy rằng bạn cần anh ta và cả hai đang cùng một phía, tìm kiếm một giải pháp. Tất cả mọi người đều thích cảm thấy mình cần thiết chứ không vô tích sự. Về cơ bản, phương pháp này cho phép đối tác nhìn thấy mọi thứ từ quan điểm của bạn, nhưng bạn không phải “tấn công” anh ta.

Nguồn : suckhoegiadinh

Thắng biết Ngọc không có sự lựa chọn nên càng mỉa mai: "Anh sẽ biết ơn nếu em tiếp tục sắm vai người vợ ngoan hiền và cho phép anh ôm ấp người đàn bà khác. Em nghĩ thế nào?"...

Ngọc và Thắng vốn nên duyên qua mai mối. Thắng bận rộn công việc, không rảnh hẹn hò nên chấp nhận đi xem mặt đối tượng do người quen giới thiệu. Ngọc là giáo viên mầm non. Cô trẻ trung, xinh đẹp nhưng vẫn chưa có mảnh tình vắt vai. Khi gặp Thắng, Ngọc ngay lập tức trúng tiếng sét ái tình.

Cả hai hẹn hò vỏn vẹn khoảng 2 tháng rồi cưới nhau, hôn nhân chóng vánh của họ khiến gia đình hai bên đều ngờ ngàng. Thắng cưới Ngọc bởi anh không muốn tiếp tục nghe những lời càm ràm của bố mẹ về chuyện cưới xin. Ngọc hiểu điều đó hơn ai hết nên lúc Thắng ngỏ lời cầu hôn, cô dù chấp nhận nhưng vẫn hơi buồn trong lòng.

Ngọc luôn ôm hy vọng rằng sống bên nhau một thời gian, tình cảm giữa hai vợ chồng sẽ mặn nồng hơn. Thế nhưng thật đáng buồn bởi đó chỉ là ảo tưởng của cô. Kể từ sau ngày cưới, Thắng càng lao vào công việc như thiêu thân. Anh thậm chí còn không thèm ngó ngàng đến người vợ trẻ. Bố mẹ Thắng nhiều lần khuyên con trai nên chú ý bồi đắp tình cảm với vợ. Mỗi lần như thế, Thắng lại gắt lên: "Con đã cưới vợ theo mong muốn của bố mẹ, bố mẹ đừng can thiệp vào hôn nhân của con nữa".
thái độ thách thức của người chồng ngoại tình khi bị phát hiện
Vợ chết sững trước thái độ thách thức của người chồng ngoại tình khi bị phát hiện
Những lời phũ phàng của Thắng khiến bố mẹ buồn rầu, còn Ngọc đứng im lặng ở một góc không dám lên tiếng. Ngọc nghĩ chỉ là do Thắng chưa sẵn sàng bước vào hôn nhân. Có lẽ anh cần thêm thời gian để chấp nhận sự hiện diện của cô trong cuộc đời anh. Ngọc đã nuôi hy vọng một cách ngây thơ như vậy cho đến khi sự thật được hé lộ.

Sáng hôm ấy, Thắng ra khỏi nhà và để quên tập hồ sơ trên bàn. Ngọc đã gọi điện nhiều lần nhưng Thắng không nghe máy. Thế là Ngọc quyết định đến công ty đưa của chồng. Theo chỉ dẫn của bảo vệ, Ngọc đến thẳng văn phòng của Thắng và tình cờ bắt gặp cảnh tượng không ngờ.

Ngọc đứng sững như trời trồng khi thấy Thắng thân mật với một người phụ nữ lạ mặt ngay trong văn phòng. Khi phát hiện sự có mặt của Ngọc, thay vì giải thích với vợ, anh quát cô: "Đóng cửa lại ngay, em muốn mọi người biết hết mọi chuyện hay sao".

Người phụ nữ kia nhanh nhẹn chỉnh trang lại áo quần rồi lẳng lặng rời khỏi văn phòng, không thèm liếc Ngọc lấy một cái. Đến lúc này, Thắng mới bình thản nói: "Anh sẽ giải đáp mọi câu hỏi của em, em đừng làm ầm ĩ mọi chuyện".

Ngọc hỏi, giọng lạc đi: "Khi xưa, tại sao anh cưới em?". Thắng cau mày như nghĩ ngợi, anh trầm ngâm đáp: "Vì đã đến lúc anh phải lập gia đình, anh tưởng chuyện này em cũng biết". Ngọc khóc nấc lên: "Còn sau đó thì sao? Em cứ nghĩ do anh bận, do anh chưa sẵn sàng nên mới không chịu tiếp nhận em. Không ngờ anh bậnôm ấp người phụ nữ khác ngay trong văn phòng, tại sao anh không cưới luôn cô ấy làm vợ?".

Thắng bật cười: "Cô ấy là sếp của anh, hơn nữa cô ấy đã có chồng, em nghĩ anh nên làm gì? Hơn nữa, anh và cô ấy đều chỉ thích dừng lại ở mối quan hệ vụng trộm. Em nên giữ im lặng về chuyện này. Nếu em phơi bày mọi chuyện thì anh và cô ấy sẽ bị mọi người chỉ trích, thậm chí công việc cũng bị ảnh hưởng".

Ngọc khóc nấc lên: "Hóa ra em chỉ là bình phong để anh thỏa sức lén lút với người phụ nữ khác". Thắng không hề bận tâm đến lời trách móc của vợ mà còn hỏi một câu khiến Ngọc điếng người: "Em muốn ly hôn không? Anh sẽ giải thoát cho em". Ngọc sững người bởi cô không hề có ý định ly hôn với Thắng. Cho dù chứng kiến Thắng dan díu với người phụ nữ khác nhưng Ngọc vẫn ôm ấp hy vọng cứu vãn hôn nhân.

Thắng biết Ngọc không có sự lựa chọn nên càng mỉa mai: "Anh sẽ biết ơn nếu em tiếp tục sắm vai người vợ ngoan hiền và cho phép anh ôm ấp người đàn bà khác. Em nghĩ thế nào?".

Ngọc chết trân trước thái độ của Thắng. Người chồng nào ngoại tình cũng cầu xin, van vỉ vợ tha thứ, nhưng anh thì không. Anh thậm chí còn dễ dàng nói ra hai từ ly hôn, sau đó còn thách thức cô nữa. Giờ đây Ngọc đã biết quyết định cưới Thắng là sai lầm...

Theo Thời đại

Có nhất thiết phải đổ hết tất cả những nỗi căm phẫn, hờn ghen, ai oán và toàn bộ sức lực của mình lên một người đàn bà khác. Có phải tất cả lỗi lầm đều thuộc về người thứ ba ấy?

Vài ngày nay, cộng đồng mạng dậy sóng khi hai bức ảnh của một vụ đánh ghen được lan truyền khắp các hội nhóm. Nhân vật chính trong ảnh bị lột trần, không một mảnh vải che thân, hai tay bị buộc cao lên cột và cứ thế từ trên xuống dưới phơi ra cho bao người nhìn ngó.
Không phải giải thích nhiều nhưng ai cũng có thể đoán được đây là sản phẩm từ một cơn cuồng nộ nào đó của đàn bà.

Những chiêu đánh ghen như hành hung, đánh cho bầm dập, cắt tóc, cạo đầu… có vẻ đã trở nên cũ kỹ lạc hậu và ít được sử dụng hơn rồi. Ngày nay, đàn bà bêu rếu nhân tình của chồng khắp nơi và dùng những bài đánh ghen kinh khủng hơn gấp vạn lần: xát ớt vào vùng kín của nhân tình hay lột sạch đồ… rồi quay clip, chụp ảnh tung lên mạng xã hội cho triệu triệu người theo dõi.
đánh ghen nhân tình của chồng
Ảnh minh họa
Xem những hình ảnh kinh dị đó, trong đầu tôi bật ra hàng trăm hàng nghìn câu hỏi.

Đàn bà từ khi nào lại trở nên kinh khủng, ác độc đến thế?

Gửi đàn bà: lột đồ đánh ghen nhân tình của chồng cho hả dạ nhưng tâm có thật sự được bình yên? - Ảnh 1.
Ảnh minh họa

Có nhất thiết phải đổ hết tất cả những nỗi căm phẫn, hờn ghen, ai oán và toàn bộ sức lực của mình lên một người đàn bà khác? Có phải tất cả lỗi lầm đều thuộc về người thứ ba ấy?

Mối quan hệ yêu đương sau đó có thể trở về nồng thắm như cũ? Người đàn ông sau đó sẽ không bao giờ ngựa quen đường cũ mà tái phạm?

Rồi chẳng lẽ đàn bà cứ cả đời đánh ghen như thế, cứ dăm ba bữa lại lồng lộn lên như một con quái vật bị giam cầm lâu ngày?

Đánh ghen được gì và mất gì, đàn bà trước khi đi dằn mặt nhân tình có từng bình tâm suy nghĩ cho kỹ?

Đừng quên luật pháp vẫn còn đó. Những bản án về hành vi vu khống, đánh đập người khác vô căn cứ chắc chắn là nỗi sợ với bất kỳ ai. Thế nên, dù có đau đớn đến bao nhiêu đi nữa thì cũng hãy cố gắng kiềm chế trước tiên mà tránh những hậu quả đáng tiếc. Bởi vài ba phút hả dạ nguồn cơn không xứng đáng để mình đánh đổi cả tương lai tăm tối ở ngày mai kia!

Rồi dưới hai bức ảnh nọ, trong vô số những lời bình luận đủ mọi chiều hướng, có một ý kiến nhận được nhiều đồng tình hơn cả, đó là: “Không nên “xử lý” nhân tình của chồng, mà hãy dành sự dã man ấy cho chồng của mình!”. Thiết nghĩ, lại cũng có nên chăng? Và rốt cuộc là để làm gì? Hay chỉ để người chồng ấy ghê sợ mình, để anh ta ngấm ngầm căm thù rồi sau đó lại tìm cớ vụng trộm theo cách tinh vi hơn?

Trái tim đàn ông tuyệt nhiên là thứ không bao giờ có thể giữ được – xin hãy nhớ lấy điều đó mà đừng bao giờ nghĩ cách khóa nó lại. Hành động đó chỉ làm tốn công sức và thời gian mà chẳng mang lại một kết quả nào cả!

Đàn bà, rốt cuộc vẫn nên sống cho bản thân mình. Hãy học những cách “đánh ghen” khôn ngoan hơn, nhẹ bẫng như lông hồng là cất giữ những cảm xúc tiêu cực trong lòng và biến nó thành năng lượng để sống tốt hơn, mở ra một cánh cửa khác. Như cái cách mà chị Hoàng Oanh trong bài viết “Tâm sự của một người phụ nữ mạnh mẽ, sẵn sàng cùng con chúc phúc cho chồng và nhân tình” đã chia sẻ hay tương tự như hàng ngàn người đàn bà khác đã vượt lên được nỗi đau để giúp mình tỏa sáng hơn, hạnh phúc hơn…

Bởi chúng ta không yêu bản thân mình, thì ai yêu chúng ta? Cứ đẹp đi, cứ rực rỡ đi, trước tiên là để cho mình, hai là để người đã từng phản bội mình nuối tiếc và ba là đón nhận những cơ hội mới đang ở phía trước. Cũng đừng quên một điều, rằng đàn bà chỉ thực sự quyến rũ khi độc lập về mọi thứ trong cuộc sống của mình. Vậy nên, trong giông bão, hãy cố gắng giữ cho tâm mình yên định.

Khi ấy, chuyện đánh ghen hay có nên tha thứ, chia tay, níu kéo - chắc chắn sẽ chẳng cần thiết nữa. Vì đàn bà, đang bận tìm cách yêu bản thân mình mất rồi!

Bài viết thể hiện quan điểm riêng của tác giả

Theo Trí Thức Trẻ

Phụ nữ là "chúa" mắc sai lầm khi dùng tình dục làm thứ uy hiếp chồng.

Dưới đây là một vài điều những bà vợ vô tình làm nhưng khiến chồng chỉ muốn nổi khùng lên vì bực bội:

Bắt chồng phải đọc được suy nghĩ của mình

Cách tốt nhất để ai đó làm được điều bạn mong đợi là nói với họ suy nghĩ của bạn. Đàn ông và phụ nữ vốn dĩ có suy nghĩ và cách nhận thức vấn đề khác nhau. Thứ mà đàn ông muốn khác hoàn toàn với cái mà phụ nữ chờ… Vì thế, đừng cố gắng bắt chồng phải trở thành nhà ngoại cảm, phán đoán được những suy nghĩ và tâm tư thầm kín của bạn.
Bắt chồng phải đọc được suy nghĩ của mình
Thay vào đó, hãy nhỏ nhẹ chia sẻ những gì bạn cần, bạn sẽ hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy anh ấy nhiệt tình giúp đỡ bạn. Còn nếu bạn cứ hậm hực và chờ đợi chồng phải tự đoán ra cái mình muốn và thực hiện, cái bạn nhận về chỉ là sự thất vọng và làm cho tình cảm vợ chồng thêm rạn nứt.
Như một cái máy nhắc nhở đầy dai dẳng

Có thể anh ấy đã từng có lỗi và bạn đã bỏ qua, nhưng việc cứ nói đi nói lại mãi điều đó khiến cho thiện chí ban đầu của bạn bay biến mất mà thay vào đó chỉ còn là sự “phát điên” của chồng bạn.

Những gì đã xảy ra trong quá khứ, hãy để nó qua đi sau khi có một cuộc thảo luận nghiêm túc để rút kinh nghiệm. Đừng cứ mỗi lần xảy ra tranh luận bạn lại lôi chuyện cũ ra đay nghiến.

Bắt chồng tâm sự nhỏ to cả đêm như… bạn gái

Thêm một điều nữa ở các bà vợ khiến các ông chồng ngán ngẩm chính là khả năng nói nhắc nhở mãi. Bạn đã thông báo cho anh ấy về việc cái tủ bếp bị hỏng, cái máy giặt có lỗi… Anh ấy sẽ thu xếp thời gian để “xử lí” chúng. Đừng có mỗi sáng tỉnh dậy lại hỏi lại một câu: “Anh đã sửa cái tủ chưa thế?”. Bằng cách này bạn đang cố thể hiện mình giống như mẹ của anh ấy chứ không phải vợ.

Sử dụng tình dục như một công cụ mặc cả

Có thể bạn làm điều này một cách vô tình hoặc cố ý, nhưng dù động cơ của bạn là gì thì đó cũng là một sự bất công bằng với chồng của bạn. Chồng bạn sẽ cảm thấy nhu cầu bình thường và là sự gắn kết tình cảm vợ chồng này bỗng dưng làm cho anh ấy yếu thế và anh ấy phải “phục dịch” bạn để đổi lại “chuyện ấy”.·

Bắt chồng tâm sự nhỏ to cả đêm như… bạn gái

Khi bạn gặp chuyện buồn, cô bạn thân có thể ngồi cả ngày để tiếp chuyện bạn, để “tám”, để nói đủ thứ trên đời. Nhưng với chồng bạn thì không. Điều này khiến nhiều người phụ nữ có thói quen so sánh rằng: “Anh thậm chí còn không chịu lắng nghe em bằng đứa bạn”.·
Bạn phải hiểu rằng đàn ông và phụ nữ rất khác nhau về tinh thần và tình cảm. Anh ấy có thể ngồi lắng nghe bạn kể câu chuyện và đưa ra lời khuyên nhưng điều đó không có nghĩa là anh ấy sẽ “buôn” cùng bạn vài tiếng đồng hồ hoặc nói chuyện thâu đêm suốt sáng như cách mà hai người phụ nữ trò chuyện cùng nhau.

Bắt chồng phải như… Soái ca

Hãy đối mặt với thực tế đi. Có thể những bộ phim bạn xem, những câu truyện ngôn tình mà bạn đọc gây dựng lên trong bạn một hình mẫu lí tưởng về người chồng, người đàn ông hoàn hảo. Nhưng ở đời hoàn toàn khác. Ai cũng có khuyết điểm và có những tật xấu riêng, kể cả bạn cũng vậy. Vì thế hãy đặt ra những mục tiêu phù hợp với thực tế thay vì mơ mộng viển vông và bắt chồng phải trở thành một hình mẫu như ngọc không tì vết.

Nguồn :Family (Khám phá)

Hãy thừa nhận điều đó mặc dù không một ai thích phải buồn. Tất cả chúng ta đều mong muốn được hạnh phúc, nhưng cuộc sống này là sự xen kẽ giữa những ngày buồn và những ngày vui....

Giống như những phím đen trắng trên cây đàn dương cầm. Và tốt thôi, chúng ta lao vào cuộc sống như thực hiện một trò chơi, mà trò chơi nào cũng đều có luật của nó trước khi “game over”.

Nỗi buồn đến với tất cả chúng ta

Những nỗi buồn không chỉ diễn ra trên phim ảnh, tạp chí hay là những cuốn tiểu thuyết dày cộp; nó xảy ra trong cuộc sống thực hằng ngày của chính chúng ta. Đôi khi, chúng ta vẫn mong mỏi rằng những chuyện tồi tệ nhất mà chúng ta gặp phải là một cơn ác mộng, để thức giấc rồi sẽ không phải đối mặt nữa. Nhưng đương nhiên, vì ngày hôm sau mặt trời vẫn còn ló dạng, và vì mọi chuyện chưa được giải quyết sẽ vẫn còn dở dang, nên chúng ta phải tiếp tục chiến đấu.

Mặc dù cảm giác bất lực là thứ cảm giác hết sức khó chịu. Mặc dù chúng ta chẳng hề mong muốn mọi chuyện không hay sẽ xảy đến với mình, cũng như bạn bè, người thân trong gia đình chúng ta… Nhưng vì hiện thực còn ở đó, và nỗi buồn sẽ bắt đầu len lỏi, nhanh thôi.

Đôi khi chúng ta có xu hướng giãi bày để được chia sẻ cùng ai đó những cảm xúc không vui mà chúng ta phải trải qua. Cũng có đôi khi chúng ta tìm cách giấu nhẹm đi, cất chúng vào gọn một ngăn tủ tưởng tượng rồi khóa kín lại, sau đó lại mang trên mình cái mặt nạ vui vẻ biết mỉm cười. Nhưng, dù thế nào đi chăng nữa, chúng ta cũng đều phải cố gắng để vượt qua nỗi buồn vào thời điểm đó. Bởi chúng ta mong muốn sống là để được hạnh phúc chứ không phải là khổ đau, cho nên chúng ta không để cho mình gục ngã.

Và những ký ức trở thành một phần của cuộc đời.Người ta không thể nào cười mãi cho cùng một câu chuyện vui, nhưng lại sẵn lòng khóc rất nhiều lần cho cùng một nỗi đau nào đó. Hóa ra, nỗi buồn có xu hướng bám rễ vào tận sâu trong tâm hồn chúng ta, mãnh liệt hơn là chúng ta vẫn tưởng

Vào một ngày kỷ niệm, mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi, chỉ có lòng người là đổi thay. Khi người không còn nữa, không còn ở cạnh bên chúng ta để làm nên một ký ức mới đẹp đẽ hơn – điều đó khiến chúng ta thấy lòng mình trống trải và nỗi buồn thì dường như vô tận.

Đôi khi, chỉ cần nghe tên của người đó được vô tình gợi lại. Hoặc nghe một bài hát trên đài phát thanh. Hoặc đi qua những con đường cũ quen thuộc, tâm trí chúng ta lại tự động mở một cuộn phim cũ đã nhòe theo thời gian, nhưng vẫn đủ sắc nét để gợi nhớ tất cả về một người, về một thời mà chúng ta đã đi qua. Những nỗi buồn ám ảnh dai dẳng ấy, tất cả chúng ta, có ai là không có?

Nhưng những khoảnh khắc đó không sinh ra để khiến chúng ta yếu lòng

Có những ngày mà chúng ta không thể làm gì khác hơn ngoài nhắc nhở bản thân mình phải sống thật mạnh mẽ. Nhất là khi ký ức cũ ùa về, và chúng ta thì bất lực với việc thay đổi chúng. Chúng ta chỉ có thể trân trọng những gì đã qua, kể cả là nụ cười hay nước mắt, để hiểu với nhau một điều rằng: chính những gì có trong quá khứ đã làm nên con người hiện tại của chúng ta bây giờ. Và thay vì níu giữ, hay hằn học, chúng ta phải học cách chấp nhận tôn trọng quá khứ, buông bỏ nỗi buồn, để hướng về những ngày mới mà chúng ta sẽ đi.

Bởi vì chúng ta không thể lựa chọn những ai sẽ xuất hiện trong cuộc đời mình, những ai sẽ ở lại, và những ai sẽ ra đi. Cho nên, chúng ta mặc nhiên tin vào duyên phận, coi như ai đó rời đi khỏi cuộc đời mình nghĩa là họ đã hoàn tất xong một phần việc mà họ phải làm, vậy thôi. Hãy để những nỗi buồn trở thành một tờ note nhỏ nhắn, nhắc nhở chúng ta những gì đã trải qua, và lưu giữ những kỷ niệm dù không vui chăng nữa. Và, cũng chỉ nên dừng lại ở ngưỡng ấy mà thôi nhé!

Cuối cùng, chúng ta chấp nhận rằng khi mình sở hữu những khoảnh khắc nào đó, dù ngắn hay dài, vẫn còn hơn là không bao giờ có được gì cả. Chắc chắn rằng, sau mỗi sự đổ vỡ, sau mỗi lần chia ly, sau những giọt nước mắt, chúng ta cũng sẽ học cách để trở nên mạnh mẽ hơn, bản lĩnh và trưởng thành hơn rất nhiều – so với những ngày xưa.
Nguồn : internet

Vay xong lúc lĩnh lương tôi trả sau và nuôi thêm một đứa trong bụng. Chồng vẫn vô tư như đám bạn trai tân.

Tôi 28 tuổi, ưa nhìn, sống hòa nhã, chồng thua tôi một tuổi. Chúng tôi kết hôn được 5 năm, có 2 con. Hiện tại bé nhỏ đang được bà ngoại nuôi giúp, bé lớn ở với chúng tôi. 5 năm hôn nhân, số ngày hạnh phúc đếm trên đầu ngón tay, chung quy cũng một phần do chồng tôi quá nghe lời mẹ, không có lập trường và còn ham chơi, thích ăn diện. Anh đã đổi 3 đời xe và 4 đời điện thoại. Lương anh làm hàng tháng đủ phục vụ nhu cầu ăn tiêu sắm sửa của bản thân mà không phụ nuôi con được mấy, đã vậy còn nợ. Năm ngoái tôi đã bán vàng cưới trả nợ cho một lần rồi, tưởng ăn năn hối cải nhưng vẫn chứng nào tật đó. Hai con tôi tự nuôi là chính, cả về chăm sóc lẫn tài chính, thật sự tôi đã rất vất vả.

Có thời gian tôi vừa phải lo cho đứa con 2 tuổi đi nhà trẻ, sau đó lúc con ốm phải vay tiền chồng cho con đi khám, lúc lĩnh lương trả sau và nuôi thêm một đứa trong bụng. Chồng vẫn vô tư như đám bạn trai tân. Đợt vừa rồi cũng bởi nghe lời mẹ mà anh đã bắt tôi để mẹ chồng đưa đứa con lớn ra Bắc chơi, nhưng bà không trông cháu cẩn thận để cháu bị tai nạn ở ổ bụng, thập tử nhất sinh, phải mổ 2 lần trong một tháng. Sau 2 lẩn mổ cháu có nguy cơ dọa tắc ruột bất cứ lúc nào, con ốm đau buộc tôi phải nghỉ việc để chăm sóc. Việc đi lại giữa 2 miền Nam Bắc đã quá tốn kém, cộng với việc con lớn ốm đau và tạm xa con nhỏ, rồi lo lắng về khoản nợ chữa bệnh cho con, đứa gần thì bệnh, đứa xa thì nhớ, tôi vô cùng căng thẳng, nhiều lúc muốn chết cho xong.

Tháng trước vợ chồng quyết ra Bắc, một phần để chữa bệnh cho con, phần khác muốn tách anh ra khỏi đám bạn. Ra đây với tôi quả thật là một quyết định 50-50 vì ngoài chồng con ra thì tôi không có bạn bè người thân ngoài này, hy vọng công việc mới sẽ giúp vợ chồng đủ trang trải lo cho con và trả nợ để sớm đón con nhỏ ra đoàn tụ. Rồi công việc không như ý muốn, con lớn lại đi bệnh viện và phát hiện ra chồng còn có một món nợ, tiền lãi hàng tháng phải trả tầm 4 triệu, tôi thật sự sốc. Vậy là 2 vợ chồng làm chỉ đủ trả tiền nhà, tiền lãi và tiền cho con đi nhà trẻ. Với một người phụ nữ như vậy vẫn có thể chịu đựng được nhưng tôi cần biết chồng vay nhiều tiền như vậy để làm gì thì anh không nói. Tôi hỏi anh cáu gắt, lại làm tôi suy nghĩ liệu anh vay tiền để làm gì, đánh bài hay bao gái? Trước đây anh cũng hay bài bạc vào buổi trưa và nhắn tin đi chơi với một người kém tôi 4 tuổi, thú thật tình cảm cho chồng cũng nhạt đi, chủ yếu sống với nhau là vì con nên tôi cũng không buồn quan tâm.

Giờ tôi muốn vào Nam để đi làm và gần con nhỏ, tất nhiên sẽ đưa con trai theo cùng, nhưng bố mẹ phản đối, còn dọa nếu tôi vào thì sẽ không nuôi con gái giúp. Mà tôi lúc này không thể tự lo cho đứa 4 tuổi hay ốm, đứa 17 tháng còn thích bồng và công việc vẫn chưa tìm được. Chúng tôi nhận làm gia công hàng cho dì của anh, được bao nhiêu tiền anh sang ứng về chi tiêu, trả nợ, còn tôi chỉ biết làm, không cầm được đồng tiền khác gì ôsin. Thú thật giờ tôi muốn vào Nam cũng không có tiền mua vé, đi không được ở không xong. Tôi thật sự bế tắc.
 Nguồn :vnexpress

Phụ nữ thành đạt không phải lúc nào cũng lạnh lùng, cứng rắn mà thật ra họ cũng yếu đuối và rất dễ rơi nước mắt vô cùng. Họ cũng cần một người cho họ bờ vai và giúp họ lau đi nước mắt.


Phụ nữ thành đạt được hiểu là những người có học vấn cao, có địa vị xã hội, thu nhập “khủng” hoặc ít ra cũng khá hơn chồng. Đằng sau sự thành đạt của phụ nữ ẩn chứa nhiều nỗi niềm mà không phải ai cũng hiểu và chia sẻ được. Vì nhiều lý do, nhất là những định kiến của xã hội, của đàn ông mà không ít chị em phải chịu thiệt thòi.

Phụ nữ thành đạt là kém nữ tính

Xã hội nói chung và đàn ông nói riêng, thường cho rằng những người phụ nữ thành đạt thì không có hoặc kém nữ tính. Đây là một cái nhìn thiếu công bằng, thiên lệch và bất lợi cho chị em. Những người phụ nữ có tinh thần trách nhiệm cao, có năng lực, đặc biệt là năng lực lãnh đạo và quản lý thường được anh em nam giới nể sợ.

Họ luôn cảnh giác với những người phụ nữ này không kém gì các sếp nam. Họ thường tìm cách khen các sếp nữ không khác gì sếp nam, nào là: “Chị quá siêu, chị năng động thật, lúc nào cũng nghĩ đến công việc…”. Tuy nhiên, những phụ nữ thành đạt thường không vui với những lời khen như vậy. Họ mặc cảm rằng đàn ông đã nhìn mình như một con người “không còn nữ tính”. Giá mà thay vì những câu ngợi ca thành tích của họ trong công việc, hãy bổ sung hay kèm theo những lời ngợi khen nữ tính của họ, ví dụ như hãy nhận xét rằng: “Công nhận chị tài thật, công việc đâu vào đấy mà vẫn thong dong, nhẹ nhàng,duyên dáng….” sẽ đáp ứng được điều mong đợi của sếp nữ. Thật ra, họ không phải là những người kém nữ tính, song họ có ít cơ hội để bộc lộ và sử dụng “cái” nữ tính của mình đấy thôi.

Phụ nữ thành đạt rất khó theo đuổi

Đây lại là một cái nhìn không đúng nữa về phụ nữ thành đạt. Nhiều phụ nữ đã đau khổ khi phát hiện ra đàn ông xa lánh mình vì họ nghĩ mình có khả năng phòng vệ kiên cố, tức là đồng nghĩa với: “đứng đắn nhưng khô khan”. Đàn ông lo rằng những phụ nữ thành đạt lựa chọn bạn đời rất kĩ, nên anh nào thấy hơi yếu thế một tí là “bỏ của chạy lấy người”.

Có người đàn ông thấy người phụ nữ thành đạt có quá nhiều người đàn ông vây quanh thì sinh ra nản chí và “đầu hàng vô điều kiện”. Thật ra, những người phụ nữ thành đạt có khá nhiều người đàn ông vây quanh, song họ chỉ cần một người đàn ông chân thành, không phải cho họ túi tiền hay là “trụ cột gia đình”. Phụ nữ thành đạt cần một bờ vai đủ vững chắc để tựa vào đó sau khi đã… bớt việc. Phụ nữ thành đạt khó tấn công rốt cuộc chỉ tại cái nhìn sai lệch của đàn ông.

Phụ nữ thành đạt không biết lãng mạn

Có thể trong công việc, phụ nữ thành đạt là những người có đầu óc thực tế. Song ngoài công việc ra họ vẫn là người phụ nữ, họ rất “dễ bị chết” bởi những người đàn ông lãng mạn, biết dẫn dắt họ xa rời hiện thực, mơ tưởng cao xa. Nếu người đàn ông nào kéo được người phụ nữ thành đạt ra khỏi phòng làm việc của họ để đi picnic hay đi chơi, đi khiêu vũ… thì những người phụ nữ sẽ cảm thấy mình được giải phóng, sẽ có cảm giác mình đã quá đam mê công việc, đã để đánh mất quá nhiều thứ trong cuộc đời, kể cả tình yêu. Các chuyên gia tư vấn tâm lý cho rằng người phụ nữ thành đạt, vững vàng đến đâu cũng khó kháng cự nổi sự tấn công lãng mạn của người đàn ông!

Phụ nữ thành đạt ít có ham muốn trong “chuyện ấy”

Thực ra đằng sau sự phấn đấu cho công việc, danh vọng, địa vị xã hội, uy quyền… thường người phụ nữ che giấu dục vọng không được giải tỏa, chưa được thỏa mãn. Họ cũng có ham muốn “chuyện ấy” như bất cứ người phụ nữ bình thường nào – có điều thanh danh, sự nổi tiếng, uy quyền của họ đã buộc họ phải kìm nén. Họ thường bị né tránh bởi những người đàn ông, song không phải họ không ao ước có người đàn ông yêu và hiểu họ như hiểu một người phụ nữ. Thật ra có thể nói: “Ban ngày họ đứng đắn như thần, nhưng ban đêm họ ao ước trở thành người đàn bà lãng mạn”.

Phụ nữ thành đạt lúc nào cũng muốn được khen

Những người phụ nữ thành đạt đã nhận được quá nhiều sự khen ngợi, tán dương, nên họ ít xúc động bởi những điều này. Hãy hết sức cẩn thận kẻo lời khen của bạn bị phản tác dụng, hơn nữa, họ là những người lí tính, nên rất “biết mình, biết người”, không dễ gì gục ngã bởi những lời tán tụng của người khác.

Cũng chính vì thế nên họ rất dễ mềm lòng bởi sự lạnh lùng, bình thường, thậm chí bởi sự coi thường và ghét bỏ của một người đàn ông nào đó. Khi có quá nhiều đàn ông vây quanh mình, thế mà có một con người dán cả gan coi cô ta như rơm như rác, điều đó đã thôi thúc cô ta chú ý xem “đối tượng này là cái thá gì mà dám coi thường mình”. Thế là người đàn ông đã hấp dẫn nàng bởi chính những cái mà cô ấy không có. Bởi vậy, đối với những người phụ nữ có học thức, đừng mang tri thức và hiểu biết ra để “nhử” họ.

Phụ nữ thành đạt luôn mạnh mẽ

Có thể trong công việc, những người phụ nữ thành đạt thật sự cứng rắn. Họ dám xông pha và dám chấp nhận rủi ro, cho dù thất bại cũng không nản lòng. Tuy vậy, đó chỉ là con người công sở của họ. Những lúc một mình gánh vác công việc thì họ thấy cần phải quyết tâm hơn nữa và cũng là lúc họ cảm thấy đơn độc, lẻ loi nhất. Khi ấy, một người đàn ông không giúp gì cho họ trong công việc, song lại biết động viên, an ủi, biết chìa vai cho họ thấm nước mắt… thì người đàn ông ấy chắn chắn chiếm được trái tim họ.

Nguồn : VTC

Tôi ân hận khi không nghe mẹ khuyên dứt bỏ vợ cách đây 14 năm để làm lại cuộc đời cho sớm.

Tôi là trai Hà Nội, sinh ra và được nuôi dưỡng cơ bản trong môi trường đầy đủ, kinh tế dư dả so với thời xưa, bé tôi được học đàn, lớn tôi đỗ đại học giao thông. Tính đến lúc đó có mình tôi trong dòng họ đỗ đại học và đi làm ở cơ quan nhà nước. Tôi là niềm mơ ước và tự hào của nhiều bậc phụ huynh. 28 tuổi tôi lập gia đình rồi có con gái đầu lòng, mọi việc thật thuận lợi. Tôi tập trung vào sự nghiệp, phấn đấu học thêm bằng Luật rồi học về tổ chức cán bộ. Việc học hành của tôi cũng không có gì trắc trở vì kinh tế trong gia đình tôi không phải đóng góp, vợ cũng chẳng nói gì.
Tôi vừa có ý đầu tư vào nhà đất, vừa muốn có chỗ ở rộng rãi đàng hoàng nhưng cũng không phải đau đầu lắm vì tiền vợ đưa tôi thanh toán, thiếu thì vợ tìm cách vay mượn rồi tự trả để tôi chuyên tâm sự nghiệp. Tôi khẳng định rằng chưa có ai phấn đấu được như mình. Khi có con trai tôi vẫn tiếp tục học bằng thứ 3 và làm thêm bằng thạc sĩ, ngoài ra để phục vụ cho công việc tương lai tôi còn học cả tiếng Lào và lái xe. Trong họ hàng chắc chưa ai được đi công tác khắp các nước châu Á rồi sang châu Âu như tôi, có đi là họ bỏ tiền túi chứ tôi đi làm việc đều được cơ quan sắp xếp hết. Vậy mà giờ vợ coi thường tôi, tôi phải tự nấu ăn khi đói, cố xin việc làm ở cơ quan nhà nước cho con gái khi con đến tuổi.

Tôi ân hận khi không nghe mẹ khuyên dứt bỏ vợ cách đây 14 năm để làm lại cuộc đời cho sớm. Lúc đó ngoài 40 tuổi, tôi dư sức lấy một người vợ biết ủng hộ và tự hào với công danh sự nghiệp của chồng, chứ không như bây giờ sống với người vợ luôn chê bai nói xấu tôi với gia đình, họ hàng. Xây nhà 3,4 tầng là chuyện lớn, vợ phải chung tay làm là điều bình thường. Rồi xây xong chẳng may lại bị dột nặng phần bếp và sau nhà, sau 6 năm bệ bếp bị sụt hỏng, vợ cũng chẳng có ý định sửa lại, còn lấy đó là lý do nhiếc móc tôi. Thấy tôi mua 3-4 xe đạp đi tập thì vợ giở mặt khó chịu. Số tôi thật bất hạnh khi gắn cuộc đời mình với người phụ nữ vô học, tôi nói thế vì vợ chỉ học đại học tại chức.

Nguồn : vnexpress

Em ít nói chuyện với tôi hơn, dần tránh mặt, cũng không cho tôi đến phòng em nhiều.

Tôi là nam, 29 tuổi, đang làm việc tại Hà Nội. Là một người đàn ông bình thường, ở độ tuổi này, tôi cũng muốn có một gia đình nhỏ của riêng mình, muốn có một người vợ để yêu thương, chia sẻ gánh lo. Tôi là người rất thích trẻ con, nên nhìn bạn bè con bồng con bế, tôi cũng khao khát có một thiên thần nhỏ như vậy. Bạn bè nhận xét tôi là người hiền lành, trầm tính, biết quan tâm, lắng nghe người khác, nhưng khi gặp khó khăn trong công việc, cuộc sống hay tình cảm, tôi rất ít khi chia sẻ, mà luôn cố gắng tự mình giải quyết. Tôi sợ nói ra, vô hình chung sẽ mang lại rắc rối cho người khác. Mọi người ai không biết nói tôi kén chọn, ít ai biết tôi từng hai lần đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân, nhưng đều đổ vỡ.

Suốt thời sinh viên, tôi yêu một cô gái quê ở Đà Lạt. Khoảng cách địa lý không thể ngăn trở được sức mạnh của mối tình đầu. Khó khăn chỉ đến khi chúng tôi ra trường, em không muốn ra Bắc làm việc, không muốn rời xa gia đình. Vì thương em, tôi phải đấu tranh với gia đình để được vào Nam làm việc, dù tôi là con trưởng. Tôi chấp nhận theo ý bố mẹ, vào làm tại một cơ quan nhà nước, chỉ vì tính chất công việc có thể chuyển vào phía Nam dễ dàng. Mất một năm trời thuyết phục, đến khi gia đình xuôi lòng cũng là lúc tôi nhận "cú đánh" đầu tiên trong đời. Tình cảm của em qua bao nhiêu năm không còn như trước. Em không muốn tiếp tục. Tôi níu kéo trong bất lực. Bốn tháng sau ngày chúng tôi chia tay, em lên xe hoa về nhà chồng.

Trở lại Hà Nội với sự trách móc của gia đình, bạn bè, tôi chỉ biết trốn vào công việc, rời xa các mối quan hệ. Cú ngã đầu đời quá lớn nhưng cũng làm cho con người ta trưởng thành, sau khi bình tâm lại tôi nhận ra không nên oán trách một người khi chưa đặt mình vào vị trí người ấy. Cái duyên đưa hai con người đến với nhau nhưng nắm giữ được hay không cần có sự chung tay của hai người. Tôi tôn trọng quyết định của em, cho đến giờ chúng tôi vẫn có thể hỏi thăm nhau như những người bạn bình thường. Tôi là người sống vì tình cảm nhiều hơn lý trí, khi yêu ai sẽ chân thành và hết mức có thể, nhưng cũng không còn là cậu trai 18 tuổi yêu mà không cần suy nghĩ. Suốt ba năm sau lần đổ vỡ ấy, tôi sống trong cô độc, gạt đi tất cả những mối quan hệ tạm bợ chỉ để chờ đợi một người thực sự mang lại cho tôi cảm giác có thể hy sinh mọi thứ. Chờ đợi từng ấy năm, tôi cũng gặp được em.

Em là người năng động, giỏi giang, chín chắn trong lời nói và suy nghĩ. Em từng như tôi, yêu một người ở xa trong nhiều năm nhưng đổ vỡ. Tôi bị ấn tượng, cảm giác nhìn thấy bản thân mình trong em. Tôi thấu hiểu những khó khăn em từng trải qua, hiểu em phải cố gắng như thế nào. Em là con người của công việc, cả tuần đều đi sớm về khuya. Mỗi lần qua gặp, nhìn dáng vẻ luôn mệt mỏi của em, tôi càng muốn được che chở và chăm lo. Tính cách em độc lập từ nhỏ, không muốn ai phải chăm lo cho mình, lại là người thẳng thắn nên nhiều lúc sự quan tâm của tôi lại mang lại sự khó chịu cho em. Tôi không muốn bỏ cuộc, để rồi sau này lại phải hối hận. Tình cảm chân thành của tôi rồi cũng được em chấp nhận. Công việc của tôi dư dả về thời gian nên thường xuyên qua chỗ em hơn. Nhiều lúc chỉ là dọn dẹp nhà cửa, nấu bữa cơm chờ em về, bận rộn quá thì đưa nhau đi ăn gì đấy đơn giản, dạo quanh phố phường, đối với tôi đấy đã là hạnh phúc. Từng trải qua quãng thời gian dài yêu xa nên chuyện quan hệ trai gái với tôi cũng không phải vấn đề lớn. Em là người cứng rắn, không muốn quan hệ trước hôn nhân. Tôi tôn trọng người mình yêu, cũng không muốn làm em giận dỗi, nên cũng chưa bao giờ dám đi quá giới hạn.

Yêu nhau được một năm chúng tôi mới về thăm ra gia đình hai bên, may mắn là mọi người đều ủng hộ. Bố mẹ tôi thích em, giục nhanh chóng cưới, còn nói sẽ hỗ trợ nhà cửa trên đó. Gia đình em cũng muốn giúp nhưng tôi không muốn. Dưới em còn hai em nhỏ đang đi học, tôi không muốn ảnh hưởng đến nhà ngoại quá nhiều. Tôi biết em là người có tham vọng, không muốn bị bó buộc về thời gian nên cũng tâm sự sau này về ở với nhau tôi sẽ chăm lo việc nhà. Tôi tan làm sớm hơn, sẽ có thể về sớm đón con, đi chợ, nấu ăn. Việc dạy dỗ con học hành, tôi cũng có thể lo tốt, vì ảnh hưởng của bố tôi trước đây. Tôi là người thực tế, tự thấy người thật thà như mình, bước ra xã hội cũng khó trở thành ông nọ bà kia. Em thì khác, em có tham vọng, tư tưởng lại cầu tiến. Gia đình tôi trước đây từng có một thời gian tưởng như đổ vỡ vì chuyện bố quá lo làm ăn mà để mẹ phải chịu khổ. Tôi không muốn gia đình mình sau này cũng thế. Thà mình lui bước, làm cái nền móng vững chắc, cho vợ mình vươn cao. Tôi nghĩ, đó không phải là sự hy sinh, đơn giản chỉ là cách tốt nhất để gia đình mình được hạnh phúc.

Nhưng tôi đã lầm, mọi chuyện tưởng như tốt đẹp thì rắc rối lại đến. Em ít nói chuyện với tôi hơn, dần tránh mặt, cũng không cho tôi đến phòng em nhiều. Em nói cần suy nghĩ nhiều hơn, không muốn gắn bó cuộc đời với người đàn ông chỉ biết "quẩn quanh xó bếp". Đáng buồn hơn, sau khi việc xảy ra, tình cờ tôi biết em từng đem chuyện hai đứa lên chuyên mục này nhờ tư vấn. Mọi cảm nhận về tôi em viết trong đó, cho đến trước khi nói lời chia tay thì em chưa từng nói với tôi. Em nói bản tính con người tôi đã thế, có muốn sửa đổi cũng không được. Thực ra, em còn không cho tôi cơ hội được sửa đổi. Cả hai gia đình đều bất ngờ, ngăn cản, nhưng cũng không thay đổi được quyết định của em. Gia đình tôi không còn trách tôi như lần trước, họ chỉ đau lòng. Tôi cũng vậy, thay vì trách móc em thay lòng, tôi chỉ biết trách bản thân đã quá nhu nhược, hoặc cũng có thể lại một lần nữa quá sai lầm khi đưa ra lựa chọn. Khi còn yêu nhau, tôi từng nghĩ đến kết cục này, nhưng tin em có thể nhận ra tình cảm chân thành của mình mà đến với nhau.
Sau tất cả, trải qua mọi thứ, tôi vẫn tin đâu đó ngoài kia vẫn còn người hiểu và hợp với mình. Tôi vẫn khao khát có được một gia đình nhỏ ấm cúng, chỉ là nhiều lúc vẫn thấy chạnh lòng. Tôi nghĩ mọi quyết định nên để tự bản thân mình đưa ra, nên cũng không muốn xin một lời khuyên nào từ phía các bạn. Tất cả tôi cần chỉ là một lời động viên, giúp tôi có can đảm bước tiếp.
Nguồn : vnexpress
Phật dạy
Cô gái: Buổi tối chồng con không về nhà, con phải làm sao?
Hòa thượng: Con không cần quan tâm, cũng không cần hỏi. Anh ta đã là người trưởng thành, có thể tự khống chế hành vi của bản thân. Chỉ cần anh ta không lái xe khi uống rượu say, thì ta tin tưởng rằng anh ta sẽ có nơi tá túc yên ấm.

Cô gái: Nếu như anh ta ở cùng với người khác thì con phải làm sao?
Hòa thượng: Vẫn là câu ta nói với con đó, con không cần quan tâm, cũng không cần hỏi.

Cô gái: Nhưng việc đó sẽ làm tổn thương đến con, con sẽ cảm thấy rất đau khổ và tức giận.
Hòa thượng: Con tức giận hay đau khổ đều là sai. Bởi vì con xem chồng con như một thứ sở hữu của riêng mình, không cho phép chia sẻ với người khác, nên con mới đau khổ. Vì con chưa đủ tốt hoặc anh ta nhất thời mất đi lý trí nên anh ta mới đi tìm người khác và lạnh nhạt với con, điều đó đã khiến con tức giận.

Cô gái: Vậy con phải làm thế nào?
Hòa thượng: Vẫn là câu ta nói với con đó, con hoàn toàn không cần quan tâm, cũng không cần hỏi. Thậm chí, con không cần phải đau khổ hay tức giận, hãy coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Cô gái: Nhưng con không làm được như thế.
Hòa thượng: Con làm không được chứng tỏ con đã đánh mất bản thân mình.

Cô gái: Có nghĩa là sao ạ?
Hòa thượng: Chồng con không phải là tất cả cuộc sống của con. Khi chồng con ngoại tình, con liền không muốn ăn, không muốn uống và không thiết sống, vậy con có còn là chính con không?

Cô gái: Vậy con biết phải làm sao?
Hòa thượng: Rất đơn giản, con muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm, đừng vì chuyện đó mà bỏ bê những việc khác. Tóm lại, con hãy làm cho cuộc sống của bản thân trở nên ý nghĩa hơn, bởi vì không phải vì anh ta nên con mới được sinh ra, và con cũng không phải vì anh ta mà sống.

Cô gái: Nhưng nếu như thế thì hôn nhân có ý nghĩa gì?
Hòa thượng: Tất nhiên là có ý nghĩa, bởi vì ý nghĩa của hôn nhân không phải là một thứ gì có thể đo lường được, trong mỗi giai đoạn của cuộc sống, ý nghĩa của hôn nhân cũng khác nhau.

Cô gái: Con không hiểu.
Hòa thượng: Hôn nhân trong mỗi giai đoạn của cuộc đời, chí ít là có 4 ý nghĩa khác nhau:
Một là ý nghĩa về quá trình, con người đến một độ tuổi nhất định thì cần phải tiến đến bước này. Hai là để tiếp nối những thế hệ mai sau, nên con người không thể không kết hôn. Ba là ý nghĩa về kinh tế, khi vợ chồng chung sống cùng nhau, họ sẽ cùng giúp đỡ lẫn nhau để cho cuộc sống được tốt đẹp hơn. Bốn là đến khi đầu bạc răng long, khi đó con mới hiểu được ý nghĩa quan trọng của hôn nhân.

Cô gái: Ngài nói những cái đó, đâu có liên quan gì đến việc ngoại tình của chồng con?
Hòa thượng: Rất có liên quan là khác, chỉ cần chồng con không vì ngoại tình mà yêu cầu ly hôn, thì hôn nhân của con vẫn có thể trở nên tốt đẹp. Bốn ý nghĩa quan trọng của hôn nhân, đều vẫn còn trong cuộc sống hôn nhân của con. Vậy thì con có gì mà đau khổ, mà tức giận?

Cô gái: Nhưng anh ta đối xử với cô gái đó tốt hơn con.
Hòa thượng: Đó chỉ là tạm thời, anh ta không thể suốt đời ở bên cô gái đó, anh ta cũng không thể đi ngoại tình suốt cả cuộc đời này. Chỉ cần anh ta không nói chia tay với con, thì chứng tỏ anh ta đã coi con là nơi mà anh ta sẽ gắn bó suốt đời, nơi mà anh ta cuối cùng cũng phải quay về, nơi mà anh cho rằng đó là nhà của mình."
Nguồn : internet
Hôm nay không hiểu sao mình lại thấy rất rất mệt. Mặc dù không ốm nặng như những lần trước nhưng cảm giác là chỉ cần mình buông xuôi một cái là có thể die bất cứ lúc nào.

Cái cảm giác muốn ra đi và rời khỏi tất cả, thường nảy sinh trong đầu mỗi khi bản thân cảm thấy thật sự mệt mỏi và bế tắc. Thế nhưng suy cho cùng con người tồn tại chẳng phải là để sống hay sao?

Nhiều lúc thấy mọi thứ sao quá gồ ghề chông chênh, chẳng thể nào bằng phẳng như một con đường đất ở một vùng quê nào đó. Nhưng nói đi, cũng phải nói lại một con đường cũng có rất nhiều ngã rẽ, độ chênh vênh lưỡng lự còn có lúc đau đầu hơn những thứ xa xỉ ngoài kia. Đã rất nhiều lần cố ngăn lại tiếng thở dài vì những thứ mình phải đối diện. Trên một con đường dài và đầy đá, trong khi bản thân thì như dốc toàn bộ sức để có thể chạy thật nhanh, thì việc thở ra vài tiếng để lấy hơi tiếp tục chạy, cũng là một điều dễ hiểu.
Trưởng thành là vượt qua những chênh vênh.
Cũng như trong cuộc đời này, nhiều khi mệt quá không muốn chạy theo những phù phiếm vô ích nữa, thì bản thân lại thường chọn cách đi bộ. Mặc kệ guồng quay có đang nhanh dần đều theo từng bước chân, mặc kệ những con người ngoài kia xô xác giẫm đạp lên nhau để có thể trở thành người chiến thắng. Khoảnh khắc hiếm hoiđó, hay là những cách sống nhàn nhạt đó, sẽ khiến cho những con người như tôi cảm nhận được sự bình yên sau mọi thứ.

Có những ngày chỉ muốn trốn đi thật xa, đến một vùng biển không người, sẽ ung dung mà thưởng thức vẻ đẹp bình dị nơi tâm hồn biển cả. Những bon chen ngoài xã hội đã nhiều lần khiến tôi phải chán nản, nhưng khi đến với biển thì tôi đã yên tĩnh hơn để mà suy ngẫm về những gì đã xảy đến với bản thân. Có khắc nghiệt mới gọi là cuộc đời; có chông chênh mới gọi là cuộc sống; có những lần gục ngã, bế tắc mới biết rằng bản thân đã từng mạnh mẽ như thế nào để tồn tại cho đến tận bây giờ.

Ai cũng cần một khoảng lặng an yên
Để thứ tha và lãng quên tất cả
Để đứng dậy sau những lần vấp ngã
Ai cũng cần có những lúc buông xuôi
Cuộc đời này đâu phải chỉ niềm vui
Sau nụ cười đôi khi là nước mắt
Sau bình minh là khoảng trời nắng tắt
Nơi đêm về se sắt một niềm đau
Ai cũng muốn quá khứ sẽ phai mau
Để ngày mai lại bắt đầu khát vọng
Nhưng cuộc sống không như hằng mong đợi
Cần thời gian để tìm lại chính mình…
Không đơn giản nhung nhớ hay lãng quên
Chuyện tình duyên nó thuộc về cảm tính
Nên không thể đắn đo hay điểu khiển
Chỉ thời gian mới nghiền nát nỗi buồn
Ai cũng cần một khoảng lặng an yên
Để thứ tha và lãng quên tất cả
Hiểu ra được sau những lần vấp ngã
Trưởng thành là vượt qua những chênh vênh.

Đó là lời cửa miệng của hai đứa phát ra như một câu quát, hoặc để gọi yêu và đôi khi cũng là một câu cảm thán. Nhí nhố từ ngày tìm hiểu, yêu nhau cho đến lúc là con một nhà.
"Ông xã tương lai làm nghề gì thế cháu?". "Dạ, anh nhà cháu tuổi Tuất, làm đúng nghề ạ". "Làm bảo vệ mà cô". Anh nhìn tôi nghênh nghênh mặt thách thức "Cứ chờ đấy!". "Vợ làm nghề gì cháu giai?". "Vợ cháu chuyên đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, là kế toán ạ".

Ngày hăng say chuẩn bị cho đám cưới. Đi mua nhẫn: "Ở đây bán nhẫn cưới trơn không cô?". "Sao không chọn nhẫn có mặt đá nom trẻ và sang hơn?". "Không ạ, nhẫn ấy sau này bán mất giá lắm. Tôi lườm xéo một cái, lẩm bẩm: "Nhí nha nhí nhố", trong đầu toan tính nước "trả đũa". Tiếng cô bán hàng: "Khắc chữ nhé?". Tôi nhanh nhảu: "Đừng ạ, hao mất, cứ để nguyên sau này đeo vào ngón khác không ai biết là nhẫn cưới". Anh nhìn tôi với khuôn mặt tím bầm: "Lôm ca lôm côm".
Hai đứa dắt nhau đi chụp ảnh, háo hức, hồi hộp run rẩy ngày lấy ảnh. Tôi hốt hoảng: "Khoan, chị đưa nhầm rồi, đây đâu phải em". "Nhầm sao được, tên đây gì". Anh giằng ngay cuốn Album: "Để anh xem, đúng em rồi, anh nhớ hôm ý em đeo cái nhẫn này mà".
Ra dấu hiệu nhận ra tôi chỉ là qua cái nhẫn ấy. Về đến nhà, tôi rên rỉ: "Anh mang ngay nó đi cho khuất mắt em, không khéo về bố em lại hỏi mày đứng cạnh thằng nào mà trông dị hợm làm vậy".
"Để anh mang nó xuống chuồng gà doạ cáo, kẻo sau này con nó lại hỏi: "Bố cưới cô nào mà lạ thế kia?". "Được, lần sau cưới không bao giờ em thèm đến cái cửa hiệu giời giết ấy". "Nhí nhố! Ừ, anh mà lấy vợ lần hai, lần ba cũng không thèm qua đấy cho nó lừa vài trăm kem nữa"...


... "Anh à, còn cái giường nào xấu hơn nữa không? Sao lại lôi cái tệ nhất của họ về thế?". Anh thản nhiên: "Thì để sánh bằng với bộ chăn ga gối đệm xấu hoắc em mua".
Có ai thấy đau đầu khi nghe các lời đùa nhí nhố đó chưa?
Không chỉ thế anh còn luôn biết lôm côm, pha trò đã khiến tôi cười chảy cả nước mắt, khi đó anh thật dễ thương. Lần anh hoan hỉ sau khi từ quê lên thông báo: "Con chó Mi nhà anh vừa đẻ năm con, mỗi lần đẻ là y như rằng nó trở nên dữ dằn, ghê gớm, ai lạ đến nó cũng sẵn sàng tợp cho một miếng". Sau đó anh gật gù nhìn tôi từ đầu đến chân rồi vui vẻ nói: "Nó thích nhất là món xương, gầy gò như em là hợp khẩu vị của nó lắm, nhanh nhanh chuẩn bị tuần sau về nhé, nó đói lắm rồi, đang chờ đấy". Khiến tôi đang bực mình vì anh lỡ hẹn cũng phải phì cười.
Hôm hai đứa đi bộ thì gặp một người bộ dạng nhếch nhác đang nằm ngủ, tôi sợ hãi bám chặt lấy anh, anh hùng dũng: "Em cứ yên tâm, bọn nghiện ấy yếu cực, cùng lắm nó "chích" cho mình một phát thôi, anh sẽ đứng ra che cho em, khi mũi kim tiêm tiến tới nơi sẽ né sang và thế là em... hứng trọn". Rồi anh lại cười phá lên. Tôi thấy vui.

Những tin nhắn anh gửi cũng khiến tôi bỗng nhiên bật cười. "Cái thằng lôm côm mọi khi vẫn hay làm phiền em, hôm nay lại có kế hoạch đến thăm. Em lánh nạn đi nhé!". "Có một con chuột lột vừa mới mò về đến hang. Chit chit. Lạnh quá!".
Cho đến lúc lấy nhau về, hai đứa tranh luận gì mẹ lại cau mày thắc mắc: "Tại sao chúng mày lại lấy nhau nhỉ?". Tôi nhanh miệng: "Kiếp trước chầy bửa, là chúa Chổm, nợ nần con chồng chất nên kiếp này cứ nhằng nhặc chạy theo đòi xoá nợ. Còn lâu nhé!". Anh cũng không vừa: "Chả biết đứa nào nợ đứa nào, có kẻ định quỵt tiền xe ôm, bị người ta đến tận nhà đòi bắt ký vào giấy hôn thú mới tha cho lại còn ngạo nghễ". Mẹ cười chảy cả nước mắt: "Thôi hai đứa lo mà trả nợ nhau đi".
Những tiếng cười bất chợt, những niềm vui đến bất ngờ từ những lúc pha trò ấy khiến tình cảm của chúng tôi mỗi ngày một mới, luôn vui vẻ và cảm thấy hạnh phúc. Thi thoảng tôi lại níu anh, ôm vào lòng, nói khẽ: "Em yêu anh, lôm côm ạ!". Anh lại dịu dàng: "Nhí nhố ơi, Anh yêu em nhiều lắm!". Ừ thôi, cứ nhí nhố, lôm côm mãi như thế này cũng thích, cho vui cửa vui nhà, thêm gia vị vào trong cuộc sống lứa đôi.
Từ khi biết tin vợ mang bầu, gã háo hức, phấn khích lắm. Điện thoại của gã nóng ran vì bận… gọi điện, nhắn tin thông báo cho bố mẹ, anh em, họ hàng, bạn bè. Cả ngày gã ngoác miệng cười như một tên khùng…

Đang làm việc, nhận được điện thoại của vợ. Đầu dây bên kia giọng thẽ thọt: “Anh ơi, sắp làm bố rồi nhé…!”. Mất hai giây định thần, gã rú lên, chạy vòng quanh văn phòng rồi bế bổng cả sếp lên định công kênh… Gã nhẹ nhàng đặt sếp xuống, ngượng ngùng giải thích: “Mất 3 năm em mới tự giúp mình, giúp vợ và được lên chức”. Sếp khó tính lừ mắt nhưng cũng không quên chìa tay ra: “Chúc mừng cậu! Giờ thì chuẩn bị vắt chân lên cổ đi là vừa!”. Gã “dạ” một tiếng thật to rồi chạy biến khỏi tầm mắt của sếp để tận hưởng cái tin tuyệt nhất trong đời.

Từ khi biết tin vợ mang bầu, gã háo hức, phấn khích lắm. Điện thoại của gã nóng ran vì bận… gọi điện, nhắn tin thông báo cho bố mẹ, anh em, họ hàng, bạn bè. Cả ngày gã ngoác miệng cười như một tên khùng, không tài nào tập trung được vào công việc. Gã chỉ muốn nhanh nhanh hết giờ làm để lao về, úp tai vào bụng vợ mà lắng nghe điều gì đó từ thiên thần của mình.

Về nhà. Gã thấy vợ đang lúi húi bày biện bàn ăn. Gã nhìn vợ chăm chăm. Vợ gã thật đẹp. Hình như chưa bao giờ gã thấy vợ đẹp thế. Mâm cơm đã được vợ gã sắp sẵn, linh đình hơn mọi khi thế nhưng gã nhất quyết xông vào bếp nấu thêm vài món vợ thích nhất. Gã muốn thưởng cho vợ vĩ đại của mình. Cơm nước xong xuôi, gã kéo vợ vào phòng, ấn nhẹ vợ ngồi xuống giường, bật tivi lên và ra hiệu cho vợ “ngồi im ở đấy”. Gã nháy mắt với vợ rồi huýt sáo ra ngoài dọn dẹp, rửa bát. Từ nay, vợ sẽ không được “đồng hành” với gã bên bồn rửa bát như mọi khi nữa.

Xong xuôi, gã chạy như bay vào phòng, rón rén đi lại phía vợ, mắt láo liên hết nhìn vợ lại nhìn xuống cái bụng đang “đựng” thiên thần của gã. Cuối cùng, gã áp tai vào bụng vợ. Tĩnh lặng như tờ, gã thốt lên: “Ơ, sao không thấy gì nhỉ! Bấy bì của bố, bấy bì… bấy bì…”. Nghe giọng điệu của gã gọi em bé, vợ gã cười như nắc nẻ, cốc yêu vào đầu chồng: “Bấy bì mới bằng hạt vừng thôi ông tướng ạ”. Gã thoáng ngơ ngác rồi lại úp tai vào bụng vợ, miệng lại huyên thuyên: “Hạt vừng của bố à! Em lớn nhanh rồi ra với bố nhé! Bố sẽ mua kẹo cho em này, mua xếp hình, mua thú nhún, mua đu quay… cho em này. Bố mua cho em cả thế giới!”…

Ba năm mới có tin vui. Ba năm phải nén tiếng thở dài. Giờ đây, nhìn điệu bộ mừng vui như trẻ con của gã, vợ gã hạnh phúc lắm. Trìu mến nhìn chồng, vợ gã nhẹ nhàng nói: “Hạt vừng sẽ lớn nhanh và khỏe mạnh ra chào bố. Bố chờ Hạt vừng 245 ngày nữa nhé!”. Nghe vợ nhắc đến con số 245 ngày gã bần thần nhẩm tính: “Vậy là bố còn hơn 8 tháng để bỏ lợn rồi” và vươn vai đứng dậy. Gã nhắc vợ đi ngủ sớm còn bản thân tự giác thu dọn mấy hộp café, vứt luôn mấy gói thuốc lá vào thùng rác… Đó là những thứ trước đây, vợ luôn cằn cặt nhắc nhở gã từ bỏ. Giờ không cần nhắc, gã cũng bỏ và nhất định là bỏ luôn.

Nửa đêm nửa hôm, đang ngủ, gã vùng dậy, bật máy tính, hí hoáy tra google rồi bụm miệng cười khúc khích. Sáng ra, vợ thấy gã gục đầu bên bàn phím, xung quanh là những tờ giấy A4 vẽ đủ các hình thù từ nhỏ như hạt vừng, hạt đậu, quả nho… đến lớn như quả dưa hấu. Đọc chú thích của những hình thù đó, vợ gã mới biết đó là những phác thảo mà gã tưởng tượng về đứa con của mình qua từng tuần tuổi. Bên cạnh là chi tiết những gì vợ cần ăn, cần kiêng, chú ý đến sức khỏe, tâm lý của vợ thế nào, nói chuyện với thai nhi ra sao… Sau tất cả những điều đó, gã note lại một dòng chữ to đùng: Cắt nhậu nhẹt, thuốc lá, bia rượu, tụ tập bạn bè. Tất cả vì hạt vừng và vì vợ vĩ đại!

Trông gã ngủ ngon lành với niềm hạnh phúc được làm cha của mình, vợ gã không kìm được nước mắt. Vợ gã biết, cũng giống như tâm trạng của mình, đối với chồng, việc trở thành bố là điều tuyệt vời nhất. Nó sẽ thay đổi cuộc đời – cuộc sống – thói quen của cả hai. Vì giờ đây hai vợ chồng đã trở thành bố mẹ. Trước khi đi ra phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, vợ gã đắp cái chăn mỏng lên người chồng và thủ thỉ: “Vợ chồng mình thật ăn ý để chúng ta có một gia đình hạnh phúc nhé!”


Ai cũng bảo số anh sướng, lấy được cô vợ tháo vát, đảm đang. Bạn anh đến chơi, chị lúc nào cũng tươi cười đon đả: “Các anh cứ vui vẻ, em xuống bếp làm vài món”.
Thế rồi quay trước quay sau một lát đã thấy chị lễ mễ bưng lên mấy dĩa nhắm bốc khói, ngon chẳng kém gì nhà hàng. Ấy vậy mà sao anh vẫn cứ thở dài khi được khen. Hỏi thì anh chẳng nói. Bởi anh biết có nói ra chắc cũng không ai hiểu.


Vợ anh chắc hẳn có họ hàng gì đó với ông Tào Tháo ở bên Trung Quốc. Mà có lẽ đúng thật, đúng cả về sự “thông thái” lẫn sự đa nghi. Anh là giảng viên đại học, trí thức hẳn hoi, ra đường ai cũng nể trọng. Vậy mà về nhà anh chỉ là một ông chồng bù nhìn. Mọi việc gia đình một tay chị quyết tuốt. Kể ra thì đúng là chị thông minh, lanh lợi thật. Tiếng là giảng viên đại học nhưng đồng lương của anh chẳng được bao nhiêu. Kinh tế gia đình gần như một mình chị quán xuyến cả. Từ cái nhà ba tầng to vật vã cùng chiếc Mercedes láng o hàng ngày anh vẫn đánh đi dạy đều do một tay chị sắm.

Một mình chị vừa lo cái đại lý hoa tươi vừa lo việc nhà ấy vậy mà vẫn cứ chu tất hết. Anh chưa bao giờ phải đụng tay đụng chân vào việc gì. Làm chồng mà được một bà vợ như chị cũng sướng. Nhưng khổ một nỗi, tính chị cực kì đa nghi. Việc cửa hàng làm không xuể, vậy mà chị vẫn xoay trước xoay sau để lo luôn việc nhà. Có lần anh bàn với chị thuê người giúp việc nhà cho đỡ khổ, chị gạt phăng ngay: “Anh nghĩ sao mà em có thể để một con đàn bà long nhong trong nhà ngay trước mũi anh trong khi em ở ngoài đại lý. Đàn ông ai chả hám của lạ. Lửa gần rơm thế nào chẳng bén.Anh nghĩ em điên chắc”. Anh nghe mà cứng họng.

Tính chị đa nghi nên hay ghen bóng ghen gió. Chị bảo con gái thời nay ghê lắm. Nghe đâu có kẻ đã quyến rũ chồng người khác mà còn công khai tuyên chiến với vợ người ta. Đụng ai chứ đụng chị thể nào chị cũng cào mặt ra. Anh nghe mà ớn lạnh. Điện thoại anh chị kiểm tra liên tục, mà kiểm tra công khai chứ không phải lén lút gì hết. Email, Facebook của anh cũng không qua được mắt chị. Chỉ cần có tin nhắn nào đó hơi khác khác một chút là chị truy ra cho bằng được. Đàn ông thì thôi, phụ nữ, con gái thế nào chị cũng gọi điện “cảnh cáo”. Sinh viên muốn gặp thầy đều phải đến nhà. Sinh viên nữ thì anh phải báo trước cho chị biết, nếu không thể nào cũng có chuyện. Lần nọ có cô sinh viên đến sửa đồ án mà anh quên “báo cáo”. Rủi thay hôm đó chị lại về giữa chừng, bắt gặp hai thầy trò đang chúi mũi vào sửa bài. Thế là mọi chuyện um cả lên. Cô sinh viên được một phen hoảng hồn, còn anh thì suốt mấy hôm liền bị chị đay nghiến. Kể từ đó anh không dám quên nữa.

Trước khi cưới, cuối tuần anh thường cùng bạn đi lai rai vài ly. Cưới rồi, chị cấm tiệt. Chị bảo: “Hàng quán bây giờ mất vệ sinh lắm. Anh muốn nhậu, cứ rủ bạn về nhà, em sẽ lo”. Chị nói là làm thật. Bạn bè anh tới nhà bao giờ chị cũng xởi lởi, bia bọt, mồi mè chu đáo. Mọi người cứ việc thả ga. Bởi vậy nên ai cũng bảo anh sướng. Anh chỉ cười trừ. Vợ bắt anh phải nhậu ở nhà để luôn luôn ở trong tầm kiểm soát của cô ấy. Có lẽ phải ở trong chăn mới biết chăn có rận.


Anh là con trưởng, là cháu đích tôn của dòng họ. Việc họ hàng bên nội chị đều lo chu tất. Từ việc kị giỗ cho đến đóng tiền xây lăng mộ, xây nhà thờ, chị luôn “chi” trội hơn. Ba mẹ anh ốm, chị đánh xe thẳng về quê đưa ông bà lên phố chữa. Vậy nên họ hàng bên nội nể phục chị lắm. Kể ra mà nói, nhờ chị mà về quê anh cũng được mát mặt. Ai cũng khen anh tốt số. Anh cười mà trong lòng ngao ngán. Anh biết chỉ là kế sách của chị mà thôi. Trước đây anh cũng tự hào khi thấy chị xăng xái lo việc bên nội thật. Nhưng kể từ lần vô tình nghe được cuộc nói chuyện của vợ với chị bạn thì anh mất hết lòng tin: “Việc nhà chồng mình phải lo tươm tất, để chồng có trở mặt thì mình còn có chỗ mà kêu. Thể nào ổng cũng không yên với họ hàng”. Anh nghiệm lại quả đúng chị cao tay. Hèn gì có lần anh mới mở miệng than thở đã bị bố mẹ cảnh cáo. Kể từ đó anh không còn dám ho he.


Anh như một ông chồng được nuôi làm kiểng, được chăm chút, tỉa tót nên trông lúc nào cũng phong độ. Nhưng tất cả chỉ là lớp mã bên ngoài. Mỗi lần về nhà anh lại trằn trọc với câu hỏi: anh là gì trong cái gia đình này. Chị luôn tỏ ra đắc ý bởi sự cao tay của mình mà không hay biết những “giỏi giang” của chị làm anh càng lúc càng mệt mỏi. Nhiều lần góp ý chị đều để ngoài tai nên anh đành nhủ mình ráng chịu. Nhưng có lẽ ngay chính bản thân anh cũng không chắc mình sẽ chịu được tới lúc nào.

Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?

Anh hay trách em vì em suy nghĩ linh tinh, đôi khi bên anh em hỏi những câu khiến anh giận. Em biết anh buồn, nhưng em không thể không nghĩ. 

Con gái mà, luôn suy nghĩ về những điều xa xôi chưa tới. Và anh ơi, hôm qua em đã từng nghĩ rằng nếu một ngày ta chán nhau thì sao?
Có lẽ ngày đó trời sẽ không còn xanh, mây cũng chẳng còn buồn đùa giỡn với gió. Ngày đó hai ta sẽ dùng sự lặng im thay cho những lời yêu thương vẫn nói.

Đó là ngày hai ta chỉ quan tâm đến nhau như một thói quen thường  ngày khó bỏ, là lúc hai đứa cũng chẳng buồn cãi nhau, có thể lúc đó cả hai đã quá mỏi mệt trong tình yêu của chính mình.

Đó là ngày nỗi nhớ đục rỉ, bám bụi chứ không đặc quánh như trước. Hai đứa chẳng còn nhớ về nhau nhiều, cũng chẳng buồn hỏi bên đó ra sao, bên này thế nào?

Nếu một ngày nào đó chúng ta chán nhau..!

Đó là ngày hai đứa ngồi bên nhau mà khoảng cách cứ như cả nghìn cây số. Là lúc trái tim chẳng còn đập loạn nhịp khi nhìn thấy nhau. Là lúc những chiếc hôn chỉ là những cái phớt môi thật nhẹ chứ chẳng còn nồng nàn như trước.

Đó là ngày hai ta bình lặng đi bên nhau, cái danh “người yêu” như một chiếc áo quá khổ khiến hai đứa loay hoay trong chính tình yêu của mình mà không có lối thoát. Bỏ thì thương mà vương thì tội.

Nếu ngày đó đến với tình yêu của chúng mình thì phải làm sao hả anh?

Có lẽ lúc đó mình sẽ dừng lại một thời gian để suy nghĩ về chuyện hai đứa. Cứ cố chấp bên nhau tình cảm sẽ chỉ càng nhạt nhòa. Khi xa nhau chúng ta sẽ biết mình thực sự cần gì. Tình yêu đôi khi cũng cần những khoảng lặng đúng không anh? Lúc đó anh hãy cứ nghỉ ngơi, khi nào suy nghĩ xong thì hãy nói cho em biết.

Em hi vọng rằng  mình sẽ có thể làm lại, chuyện tình của mình sẽ rất mới.

Có chán nhau thì cũng đừng buông tay ngay. Vì chúng ta đã cùng nhau đi một chặng đường dài rồi nên cũng có lúc mỏi mệt. Nghỉ ngơi xong rồi cùng nhau bước tiếp anh nhé!

Tình yêu kì lạ lắm,  nay tưởng chừng như thiếu nhau thì không sống nổi nhưng mai lại có thể chán nhau ngay đấy thôi. Và vì chẳng biết ngày mai của mình sẽ ra sao, nên hôm nay chúng ta hãy cứ yêu, yêu như thể chỉ còn một ngày bên nhau thôi.

Hãy dành cho nhau những cái siết tay thật mạnh, những cái ôm thật ấm và những nụ hôn thật nồng để ta biết rằng ta đã thuộc về nhau – mãi mãi.

--Theo kênh 14--

Xem thêm>>

Xem thêm>>

Đóng liên hệ [x]
hotline0906 18 40 60
-->